Từ nhỏ Hứa Hân Tuyết đã biết, gia đình và cha mẹ không thể cho cô bất kỳ sự trợ giúp nào trên con đường tương lai.
Năm cô năm tuổi, ông bà nội vẫn còn sống. Cô vui vẻ cùng cha mẹ đi chúc Tết, lại thấy ông nội lén nhét lì xì vào túi em trai và hai đứa em họ, còn dặn em trai phải tự cất kỹ, đừng để chị gái nhìn thấy kẻo bị cướp mất.
Ăn cơm xong về nhà, bà nội cho em trai một túi thịt heo kho chỉ có Tết mới được ăn, còn cô chỉ có một quả trứng vịt buộc chỉ đỏ.
Sau này lớn hơn chút đi học, mẹ luôn hỏi cô chơi với bạn nào. Mẹ nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chỉ có chơi với những bạn học giỏi thì thành tích của cô mới ngày càng tốt lên được.
Cô bị ép phải hòa nhập với những học sinh ngoan được thầy cô yêu quý, phụ huynh khen ngợi; bị ép phải lấy lòng những cô bạn nhà giàu, thỉnh thoảng hào phóng mời cả lớp ăn vặt, nhưng cô chưa bao giờ thấy vui vẻ.
Ở cái tuổi mà các cô bé đều vô cùng điệu đà, người khác mặc váy hoa sặc sỡ, cô lại mặc quần áo cũ không biết của người chị họ nào không mặc vừa nữa; người khác đeo kẹp tóc dâu tây màu đỏ, cô chỉ có một sợi dây thun đen sắp đứt. Cho nên dù cô có tươi cười đến mấy, có hèn mọn lấy lòng thế nào, những người đó vẫn không thích cô, sau lưng gọi cô là đồ nhà nghèo, là cái đuôi.
Lên cấp hai, cô cùng gia đình chuyển đến nơi khác sống. Cô đã khôn ra, không hề hé lộ chút gì liên quan đến gia cảnh, còn cố tình bắt chước cách nói chuyện, hành xử của những bạn học nhà giàu. Bạn bè còn ngây thơ nên không hề nghi ngờ gì cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play