Cảnh sát vốn nhạy cảm với chữ "chết", đặc biệt là những người thường xuyên tiếp xúc với người chết. Có người coi chữ "chết" như câu cửa miệng, nhưng cũng có một bộ phận người khác, có thể chính là đang vô tình để lộ việc tay mình đã nhuốm máu người.
Nhận thấy ánh mắt của hai anh chàng đẹp trai trước mặt đột nhiên trở nên rất lạnh, người vô gia cư rùng mình một cái: “S-Sao vậy...”
Lục Thính An đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta: “Nếu ông không thiếu tiền, thì vẫn có người khác cần tiền.”
Không đợi người kia kịp phản ứng, tay cậu đã nhanh chóng rút lại tờ tiền từ tay người vô gia cư, thậm chí còn tránh được một cách chính xác phần bị bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào.
Mười tệ đối với người giàu có, rơi trên đất còn chẳng buồn cúi xuống nhặt, nhưng đối với người vô gia cư sống dưới gầm cầu lại là một bữa ăn no đủ trong ngày, có khi họ đi ăn xin cả buổi sáng ở khu trung tâm náo nhiệt cũng chưa chắc kiếm được từng ấy.
"Này!" Miếng mồi đến miệng lại bay mất, người vô gia cư tức đến nỗi đưa thẳng tay ra định giật lại, nhưng chưa kịp chạm vào vạt áo Lục Thính An đã bị Cố Ứng Châu dùng khí thế ép lùi lại.
Ông ta sợ hãi nói: “Nhìn cách ăn mặc của hai vị cũng không thiếu tiền, không ngờ lại keo kiệt thế, tiền cho ăn xin rồi còn đòi lại à.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT