Lần đầu tiên khi nhìn thấy một thi thể, Lục Thính An lại có cảm xúc phức tạp đến vậy.
Có lẽ vì đã từng nhập vào thân xác Tiểu Bảo trong mơ, đã chứng kiến cậu bé từng bước đi đến nguy hiểm, nên mới cảm nhận cái chết của cậu một cách chân thật đến thế. Thậm chí cậu bắt đầu tự nghi ngờ, liệu sự phản kháng của mình trong mơ có gây ảnh hưởng đến kết cục của Tiểu Bảo không? Nhưng dù có đi nữa, cậu cũng chẳng thể bù đắp được gì.
Tâm tư ngày càng nặng nề, cậu càng thêm chán ghét năng lực của bản thân. Nếu ác mộng để cậu nhập vào Tiểu Bảo là để làm cậu ghê tởm, thì nó đã thành công rồi. Nó khiến cậu nhận ra thế nào là lực bất tòng tâm. Cậu có thể mượn năng lực để phá án nhanh hơn thì sao chứ, ngoài việc đưa kẻ ác ra trước pháp luật thì chẳng thể thay đổi được gì, cậu không cứu được bất kỳ ai.
Cố Ứng Châu là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của Lục Thính An. Anh nâng cằm cậu lên, lập tức chạm phải một vùng cảm xúc bi thương.
Lông mày nhíu chặt lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng che đi đôi mắt kia: “Không muốn nhìn thì đừng nhìn.”
Từ trước đến nay Cố Ứng Châu luôn cảm thấy trái tim Lục Thính An rất cứng rắn, gan cũng lớn, sẽ không giống như những người mới vào sở cảnh sát lần đầu thấy thi thể vừa run rẩy vừa nôn mửa. Đặc tính này đặc biệt phù hợp với Tổ trọng án, nghĩa là cậu sẽ không bị ý thức chủ quan của mình ảnh hưởng đến phán đoán.
Nhưng vừa rồi, anh đã thay đổi quan điểm của mình. Lục Thính An chỉ là trông có vẻ lạnh lùng hơn thôi, cậu đã âm thầm tiêu hóa sự kính sợ đối với sinh mệnh vào trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play