Phòng của Lục Thính An không khác mấy so với tưởng tượng của Cố Ứng Châu, rộng rãi sạch sẽ, vỏ chăn kẻ ô màu be nhạt, đồ nội thất ba gam màu xanh lam, trắng và vàng kim, phòng trang trí đơn giản mà phóng khoáng. Trên bàn học còn đặt một chiếc bình hoa, cắm ba loại hoa baby màu xanh đậm, hồng nhạt và hồng cánh sen.
Chiếc giường rất lớn, đủ cho ba bốn người ngủ mà không chật chội, hai bên giường trải thảm dày, một bên còn có một chiếc đèn cổ dài kiểu dáng hoa sen, vừa tiện lợi vừa ấm cúng. Toàn bộ phòng ngủ đồ đạc rất ít, nhìn thoáng qua cảm giác trực quan nhất là sạch sẽ gọn gàng.
Cố Ứng Châu hít sâu một hơi, khoang mũi nhanh chóng tràn ngập mùi hương đặc trưng của riêng Lục Thính An, một mùi thơm trong lành ấm áp mang theo hơi thở của nắng. Hoàn toàn khác biệt với phòng của chính anh.
"Vào đi." Thấy anh đứng sững ở cửa, Lục Thính An quay đầu nói: “Trừ giường ra, những chỗ khác cứ ngồi tùy ý.”
Cố Ứng Châu ngồi xuống sofa, khách khí hỏi: “Không làm phiền chứ?”
Lục Thính An liếc anh một cái, không hiểu người đã vào phòng mình rồi, hỏi câu này còn có ý nghĩa gì.
“Dù có làm phiền thì anh cũng đã lên đây rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT