Trách sao mấy cô nàng trong thôn cứ hễ rảnh rỗi là chạy đến trạm y tế, ngay cả một cô gái đến từ thế kỷ 20 như cô, đã sớm quen với trai đẹp còn phải thừa nhận rằng Hướng Nghị có vẻ ngoài rất khá. Tuy nhiên, nếu so với chú thì chú vẫn đẹp trai hơn.

Nghĩ đến người trong lòng, tim Mộc Ly bất giác đập nhanh hơn. Thật sự rất nhớ chú, muốn sớm được gặp lại chú.

"Vẫn chưa, đợi nói chuyện xong, tôi sẽ về ăn sau", Hướng Nghị ngồi xuống ghế, ngửi thấy mùi thức ăn, anh nhịn không được liếc nhìn thức anh trên bàn, thoạt nhìn, mấy món này có vẻ rất ngon. Không ngờ khả năng nấu nướng của Mộc Ly lại tốt như vậy.

"Vậy thì ăn ở nhà tôi luôn đi", vừa khéo, hôm nay Mộc Ly có nấu thêm hai món, nhiều người ăn vẫn đủ. Hơn nữa, Hướng Nghị đã giúp cô tìm việc, lẽ ra cô nên cảm tạ anh.

"Sao tôi có thể chai mặt vậy được, thôi, cứ để tôi về nhà ăn đi", Hướng Nghị ngại ngùng từ chối. Thật ra anh rất muốn nếm thử tay nghề của Mộc Ly, có điều ở thời đại này, mọi người đều không dễ dàng, sao anh có thể không biết ngượng mà ăn khẩu phần của chị em nhà họ.

"Không sao đâu, anh Hướng, anh cứ ở lại ăn đi, chị của em nấu ăn rất khéo đấy", Mộc Linh nói với vẻ tự hào, trước kia, cô bé cảm thấy chỉ cần ăn no là được, nhưng mấy ngày nay được ăn đồ do chị làm, cô bé mới biết được mấy thứ trước kia bọn họ ăn thật sự rất khó nuốt, chẳng ra cái gì cả.

"Thôi được rồi, làm phiền vậy", Hướng Nghị nhớ lúc về mình có mua một bao kẹo bơ Con Thỏ Trắng, anh liền lấy ra đưa cho Mộc Linh.

Mộc Linh vội lui về sau, khoát tay từ chối: "Không được".

Nếu chỉ là một hai viên thì cô bé sẽ nhận, nhưng cả một bao kẹo thì cô không dám nhận đâu.

Hướng Nghị đặt bao kẹo lên bàn: "Đây là do anh cố ý mua cho mấy đứa đấy, nếu em không nhận, anh sẽ không ở đây ăn cơm tối".

Nói xong, anh vờ như muốn rời đi.

"Cám ơn bác sĩ Hướng!", Mộc Ly cũng không tiếp tục khách sáo với Hướng Nghị.

Hướng Nghị cười: "Tôi đến là để hỏi cô ngày mai có thể đến bệnh viện báo danh được chưa? Tôi đã sắp xếp cho cô ở khoa cấp cứu".

"Được", Mộc Ly gật đầu đáp ứng, rồi mỉm cười với Hướng Nghị. Khoa cấp cứu vừa khéo hợp ý cô, hai ngày nay, cô ra sức tu luyện nên tu vi đã lên đến Luyện Khí tầng 2, rắn lục nhỏ nói cô không cần phải tu luyện nhiều như vậy, chỉ cần luyện buổi tối là được rồi, nếu không kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.

Mắt Mộc Ly vô cùng trong trẻo, lại linh động và đáng yêu, dường như có thể nhìn thấu tâm linh người đối diện, ánh mắt cô thật sự rất đẹp, khiến Hướng Nghị có cảm giác như bị hút vào đó: "Ngày mai tôi đi cùng cô nhé".

Anh cũng đã xin nghỉ phép vào ngày mai rồi!

"Không cần, tự tôi đi là được, không làm phiền anh", Mộc Ly tỏ vẻ "xin miễn cho kẻ bất tài". Đùa hoài, Hướng Nghị vốn là bánh trái thơm ngọt của mấy cô nàng trong thôn, nếu để bọn họ bắt gặp anh ta cùng cô đi lên thị trấn, sợ là sẽ tìm đến gây rắc rối cho cô. Cô không sợ mấy cô gái kia, nhưng cô cũng không thích phiền toái.

"Ngày mai tôi cũng xin nghỉ, một vị trưởng bối của tôi đến Vân Thành, vừa khéo, ngày mai tôi định lên thị trấn tìm ông ấy", bác Triệu cũng muốn gặp Mộc Ly, đợi cô báo danh xong, anh sẽ đưa cô đến gặp bác Triệu.

"Được rồi", Mộc Ly bất đắc dĩ đồng ý. Ai bảo công việc này là do Hướng Nghị tìm giúp cơ chứ?

Đợi Mộc Chính về đến, bốn người bắt đầu dùng bữa tối.

Hướng Nghị kẹp một khối thịt kho tàu cho vào miệng, mắt anh lập tức trợn trừng, món này ăn ngon thật! Anh đã từng nếm qua không ít món ăn ngon, quý hiếm và lạ, nhưng so với thịt kho tàu do Mộc Ly nấu thì quả thực cách biệt một trời một vực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play