"Viện trưởng Ngô, mời ngồi!", Hướng Nghị mời viện trưởng Ngô ngồi xuống.

"Cảm ơn cậu!", viện trưởng Ngô mỉm cười rồi ngồi xuống. Anh ta biết gia cảnh Hướng Nghị có chút địa vị, tuy nhiên lại không rõ chi tiết cho lắm.

"Triệu thần y! Chỗ ở của ngài đã sắp xếp xong chưa? Nếu còn chưa ổn thỏa, chỗ tôi có một cái sân nhỏ, ngài có thể ở tạm ở đó", viện trưởng Ngô lấy ra một bao thuốc lá, rút ra hai điếu đưa cho Triệu Hà Sơn và Hướng Nghị. Anh ta đến đây là có mục đích, Triệu Hà Sơn có vị trí cực kỳ quan trọng trong giới y học, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với ông ấy, ngày sau tiền đồ của anh ta chắc chắn sẽ sáng chói.

"Tôi không hút thuốc lá", Hướng Nghị và Triệu Hà Sơn khoát tay từ chối. Bọn họ rất chú trọng việc điều dưỡng thân thể, nên sẽ không đụng vào những thứ có hại cho sức khỏe, đặc biệt là thuốc lá và rượu.

Viện trưởng Ngô thu thuốc về, bỏ vào bao thuốc rồi cất vào túi. Anh ta là một người nghiện thuốc, mỗi ngày ít nhất phải hút một bao thuốc, nhưng nếu hai người này đã không hút thì anh ta đành phải nhịn, bằng không, sẽ để lại ấn tượng xấu cho bọn họ, như thế thật không hay.

"Cậu Hướng, khi nào thì bạn cậu đến bệnh viện nộp hồ sơ? Tôi đã sắp xếp cho cô ấy công việc y tá ở khoa cấp cứu, cậu thấy có được không?", sau khi nhận điện thoại của Hướng Nghị, anh ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Hướng Nghị đặt chén trà xuống, mỉm cười gật đầu: "Vậy phải cám ơn viện trưởng Ngô rồi!"

"Đừng khách sáo, chỉ là tiện tay mà thôi", viện trưởng Ngô cười khoát tay.

"Y tá? Tiểu Nghị, người bạn kia của con là nữ à?", Triệu Hà Sơn tỏ vẻ thích thú, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào Hướng Nghị. Cuối cùng Tiểu Nghị cũng thông suốt rồi, ông phải nghe ngóng cho thật kỹ, sau đó nhanh chóng báo lại tin này cho sư phụ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Hà Sơn, Hướng Nghị liền đoán được ý định của ông: "Bác Triệu, con và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, lần trước con lên núi hái thuốc, vô tình rơi xuống bẫy, là cô ấy đã cứu con. Con nợ người ta một phần ân tình cho nên mới giúp cô ấy tìm việc", đúng thật là anh có thiện cảm với Mộc Ly, tuy nhiên, đó không phải tình cảm nam nữ.

"À...", Triệu Hà Sơn tỏ vẻ thất vọng. Ông còn tưởng tên nhóc này rốt cuộc cũng thông suốt rồi, uổng cho ông mừng hụt một phen. Tuy nhiên, Tiểu Nghị chịu ra mặt giúp cô gái kia tìm việc, nói lên đối với tên nhóc này, cô ta có vài phần khác biệt, nếu không thì chỉ việc cho cô ta một ít tiền, cũng có thể xem như đền ơn được vậy. Dù sao thì ở cái thời đại khó khăn này, tiền và lương thực mới là quan trọng nhất.

"Tiểu Nghị, con định khi nào thì dẫn người bạn kia đến gặp bác Triệu", dù không phải loại quan hệ kia thì ông cũng phải xem xét thử, chỉ sợ mục đích người kia tiếp cận Tiểu Nghị... không sạch sẽ mà thôi. Thân phận của Tiểu Nghị hiện tại là thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn, lại biết y thuật, vẻ ngoài cũng điển trai, thử hỏi có cô gái nào không động lòng chứ?

Hướng Nghị khẽ gật đầu: "Để con hỏi cô ấy thử xem".

Mộc Ly rất có thiên phú về y thuật, nếu thật sự lọt vào mắt xanh của bác Triệu, được bác ấy thu làm đồ đệ, tương lai nhất định sẽ có một chỗ đứng trong giới y học.

*

Mộc Ly rời khỏi trạng thái tu luyện, đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cô nấu xong, vừa bày món ăn lên bàn thì chợt nghe ngoài sân có tiếng mở cửa.

"Chị! Bác sĩ Hướng đến", bên ngoài vọng vào tiếng reo mừng rỡ của Mộc Linh.

Mộc Ly ra khỏi phòng bếp thì thấy Hướng Nghị đang giúp Mộc Linh cởi giỏ trúc trên lưng xuống: "Bác sĩ Hướng, sao anh lại đến đây?"

Đối diện với ánh mắt của Mộc Ly, anh nở một nụ cười đúng mực và lịch lãm, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm chói mắt: "Có một vài việc cần bàn với cô".

Vừa về là anh liền chạy đến đây.

Mộc Ly thoáng ngẩn người: "Vào nhà ngồi đi, anh đã dùng cơm tối chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play