Cố Ngọc Ngôn trừng Hướng Nghị một cái, rồi cung kính chào Triệu Hà Sơn: "Triệu thần y!"

Triệu Hà Sơn hừ lạnh: "Các người quay về đi, tôi thay đổi ý định".

Dám bất kính với Tiểu Nghị, sao ông ta có thể đến nhà họ Cố chứ?

Cố Ngọc Phong luống cuống: "Triệu thần y! Chúng tôi đã đắc tội với ngài à? Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi".

Triệu thần y là hi vọng duy nhất của bố anh ta, bất kể thế nào, anh ta cũng phải mời ông ấy về chữa bệnh cho bố mới được.

Triệu Hà Sơn không để ý đến Cố Ngọc Phong: "Tiểu Nghị, chúng ta đi".

"Vâng ạ", Hướng Nghị liếc nhìn Cố Ngọc Ngôn rồi đi theo Triệu Hà Sơn.

"Triệu thần y! Triệu thần y!", Cố Ngọc Phong lo lắng đuổi theo: "Triệu thần y! Rốt cuộc tôi đã đắc tội ngài ở đâu? Ngài có thể cho tôi một lý do được không?"

Rõ ràng là trước đó đã đồng ý, tự dưng lại đổi ý không giúp nữa, vậy cũng nên cho anh ta một lý do chứ!

Triệu Hà Sơn dừng bước, liếc nhìn Cố Ngọc Ngôn ở cách đó không xa: "Cậu về mà hỏi cậu ta lý do".

Cố Ngọc Phong quay sang nhìn Cố Ngọc Ngôn, tức giận chất vấn: "Ngọc Ngôn, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Anh ta phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới mời được Triệu thần y đến xem bệnh cho bố, vậy mà lại bị em trai làm rối loạn, sao anh ta không tức giận cho được?

Cố Ngọc Ngôn sợ run người: "Hôm qua em đến thôn Hồng Tinh tìm cô gái kia, có gặp Hướng Nghị, hai người họ có mối quan hệ rất tốt".

Hóa ra người bác mà Hướng Nghị nói lại là Triệu Hà Sơn, nếu sớm biết như vậy, lúc đó anh đã không đắc tội anh ta, nhưng giờ có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.

"Ai cho em đi tìm cô ta? Em! Đúng là tức chết anh mà!", Cố Ngọc Phong hận không thể đánh Cố Ngọc Ngôn một trận. Mấy đứa em này, sao chẳng có đứa nào để anh bớt lo.

"Nếu không phải tại cô gái kia thì Đình Đình và Giang Hạ sẽ không gây nhau đến mức phải ly hôn", Cố Ngọc Ngôn yếu ớt đáp, Đình Đình là em gái anh ta, đương nhiên anh ta muốn ra mặt thay em mình.

Cố Ngọc Phong hung hăng trừng mắt với Cố Ngọc Ngôn: "Chuyện của Đình Đình chẳng liên quan gì đến Mộc Ly, là do chính con bé mà thôi, đợi một thời gian nữa sẽ tốt lên, em đừng có vu khống mối quan hệ giữa Giang Hạ và Mộc Ly".

Anh đã cố ý đến tiệm thuốc hỏi rõ mọi chuyện, đúng là Mộc Ly không hề dính dáng gì đến việc này. Hơn nữa, anh cũng biết chuyện nhân sâm, nhờ vào gốc nhân sâm kia, anh mới có thể thông qua mối quan hệ để mời Triệu thần y đến.

"Đình Đình và Giang Hạ vẫn luôn vui vẻ với nhau, tự dưng cô ả kia xuất hiện khiến mối quan hệ của bọn họ trở nên tệ hại, chuyện này chắc chắn là do cô ta", dù sao anh ta cũng không quen nhìn em gái mình bị khi dễ.

Cố Ngọc Phong đè nén lửa giận, sải chân đi về phía trước, ngồi vào xe, dùng sức đóng sập cửa lại, rồi đạp chân ga phóng đi. Nếu không phải em ruột, anh đã đánh thằng nhóc kia răng rơi đầy đất rồi.

"Anh, em còn chưa lên xe mà", Cố Ngọc Ngôn đuổi theo sau, lớn tiếng kêu gào, nhưng xe càng chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa dòng người.

*

Hướng Nghị sắp xếp một căn phòng cho Triệu Hà Sơn ở nhà khách, sau khi cất hành lý, hai người liền đi đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa.

"Tiểu Nghị, con định khi nào thì quay về?", Triệu Hà Sơn nuốt thức ăn vào miệng, đặt đũa xuống rồi bưng tách lên nhấp một ngụm trà.

"Đợi thêm hai năm nữa, giờ con đang rất ổn", Hướng Nghị lấy khăn tay ra lau miệng, cuộc sống ở nông thôn tuy không so được với thành phố, tuy nhiên lại rất tự do, không có quá nhiều khuôn phép, cũng không có tranh đấu gay gắt.

"Ông nội con rất nhớ con, đây là thư do ông ấy nhờ bác chuyển cho con", Triệu Hà Sơn lấy từ trong túi ra một phong thư đưa cho Hướng Nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play