Trong lòng Hướng Nghị nảy sinh cảm giác thất vọng: "Tôi có quen biết người ở bệnh viện huyện, nếu cô bằng lòng, tôi có thể sắp xếp một công việc giúp cô, tuy nhiên, trước mắt chỉ có thể làm y tá".

Mộc Ly suy nghĩ trong chốc lát: "Vậy cám ơn anh nhé".

Cô muốn mở ra tầng thứ hai của Cửu Chuyển Linh Lung Tháp, vì vậy nhất định phải thu thập lực công đức, hơn nữa, tầng thứ hai đòi hỏi lực công đức gấp hai lần tầng thứ nhất.

"Đợi sắp xếp xong, tôi sẽ cho cô biết".

"Cảm ơn!"

Hai người trò chuyện đôi câu rồi Hướng Nghị ra về.

Mộc Ly đóng cửa lại, quay về phòng tiếp tục tu luyện. Rắn lục nhỏ nói chuyện tu luyện không thể nóng vội, phải tiến hành tuần tự có chất lượng.

Hướng Nghị về đến trạm y tế thì nhấc máy gọi đến bệnh viện huyện.

"Viện trưởng Ngô! Tôi là Hướng Nghị".

"Cậu Hướng, sao nay lại gọi điện cho tôi thế?", viện trưởng Ngô vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Gia cảnh của Hướng Nghị thật sự không đơn giản, rất nhiều bác sĩ nổi danh trong giới y học đều do nhà họ Hướng bồi dưỡng, kể cả vị thần y họ Triệu sắp đến, ông ấy cũng là đồ đệ của ông cụ Hướng.

"Tôi có một người bạn cần việc làm, cô ấy biết một chút y thuật, anh có thể sắp xếp một công việc cho cô ấy được không", Hướng Nghị đi thẳng vào vấn đề.

"Chuyện nhỏ ấy mà, lúc nào thì cô ấy đến?", viện trưởng Ngô nhanh chóng đáp ứng. Đây chỉ là việc nhỏ đối với anh ta mà thôi, nhưng đổi lại, có thể khiến Hướng Nghị nợ anh ta một cái ân, cớ sao không làm?

"Vậy thì cám ơn viện trưởng Ngô, hôm nào có thời gian, chúng ta cùng ăn cơm".

"Được, bất kỳ lúc nào tôi cũng rảnh", viện trưởng Ngô cười vui vẻ. Nếu có thể tạo mối quan hệ với thế hệ sau của nhà họ Hướng, tương lai của anh ta chắc chắn không chỉ dừng lại ở vị trị viện trưởng bệnh viện huyện.

*

Sáng sớm, Hướng Nghị vừa vào nhà ga thì thấy một bóng dáng quen thuộc, anh bước nhanh đến đón tiếp: "Bác Triệu!"

Triệu Hà Sơn nhìn thấy Hướng Nghị thì mừng rỡ đi về phía anh: "Tiểu Nghị, đã lâu không gặp, con ở nông thôn có quen không?"

Với địa vị của nhà họ Hướng, Hướng Nghị vốn không cần xuống nông thôn, tuy nhiên, anh lại kiên quyết muốn đi rèn luyện bản thân, một lòng xuống nông thôn. Ông cụ Hướng bất đắc dĩ, đành phải chiều theo cháu trai, ai bảo anh là đứa cháu mà ông yêu quý nhất cơ chứ.

"Vẫn ổn ạ", Hướng Nghị duỗi tay định xách hành lý giúp Triệu Hà Sơn.

"Không cần, cứ để bác", Triệu Hà Sơn đổi hành lý sang tay kia: "Hôm đó, trong điện thoại con có nói muốn giới thiệu một người cho bác, đúng không? Sao không thấy cậu ta tới?".

Từ trước đến nay, Hướng Nghị chẳng hề để tâm đến phụ nữ, cho nên khi nghe anh nói muốn giới thiệu bạn với mình, Triệu Hà Sơn cứ định ninh rằng đó là nam. Nếu y thuật của đối phương có thể được Tiểu Nghị tán thưởng thì hẳn là không tệ, vừa khéo, ông cũng đang có ý định nhận đồ đệ.

"Cô ấy có việc, để hôm nào con giới thiệu cho bác biết mặt", Mộc Ly đã không muốn, anh cũng không thể miễn cưỡng.

Một chiếc xe trờ tới, đỗ bên cạnh hai người.

Cửa xe mở ra, Cố Ngọc Phong bước xuống: "Triệu thần y, xin chào! Tôi là Cố Ngọc Phong, tôi đến để đón ông!"

Lúc trước, thông qua điện thoại, anh biết là hôm nay Triệu Hà Sơn sẽ đến Vân Thành bằng xe lửa.

Triệu Hà Sơn thờ ơ gật đầu. Nếu không phải nhân dịp đến thăm Hướng Nghị, ông sẽ không đáp lại lời mời của nhà họ Cố.

Cố Ngọc Ngôn cũng theo anh trai xuống xe, vừa thấy Hướng Nghị, sắc mặt anh ta sầm xuống: "Sao anh lại ở đây?"

Hôm qua, sau khi trở về, anh ta có thử điều tra thì biết được Hướng Nghị chỉ là một thanh niên trí thức xuống nông thôn làm việc.

Triệu Hà Sơn nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Cậu ta là... ?"

"Đây là em trai của tôi, Cố Ngọc Ngôn, Ngọc Ngôn, mau tới chào Triệu thần y", Cố Ngọc Phong đẩy Cố Ngọc Ngôn lên trước. Vất vả lắm anh ta mới mời được Triệu thần y, không thể thờ ơ, lạnh nhạt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play