Xe lửa lao vun vút trên đường ray từ sáng đến tối đêm, từ lúc ồn ào đến khi tĩnh lặng.
Mộc Linh thoả mãn tỉnh dậy, cô bé dụi dụi mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài sương mù giăng mịt mờ, cảnh vật như ẩn như hiện trong sương thì trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bên ngoài có sương mù kìa, đẹp quá đi!", Mộc Linh xuống giường rồi ngồi xổm bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đoàn tàu tiến về phía trước khiến người ta có cảm giác như sương mù đang lượn lờ giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Đây không phải lần đầu Mộc Linh nhìn thấy sương mù nhưng ngồi trên tàu trông ra như thế này khiến cô bé có cảm giác không giống lúc bình thường, hình như có vẻ đẹp hơn.
"Anh Hàn, bao lâu nữa thì chúng ta tới Bắc Kinh vậy ạ?", Mộc Chính nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc thì thấy hơi mất hứng, bây giờ cậu bé chỉ muốn đến Bắc Kinh càng nhanh càng tốt để có thể đi ngắm Vạn Lý Trường Thành trong truyền thuyết. Trong sách nói không đến Vạn Lý Trường Thành thì không phải anh hùng, cậu bé cũng muốn trở thành anh hùng.
"Tầm trưa là tới rồi.", Hàn Liệt lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt trong túi ra đưa cho Mộc Chính và Mộc Linh: "Hai em đi đánh răng rửa mặt đi, anh chị đi mua đồ ăn sáng cho hai em."
"Vâng ạ.", Mộc Chính cầm lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng, sau đó cầm thêm một cái cốc rồi cùng Mộc Linh ra khỏi khoang giường nằm. Hôm qua hai em đã quan sát những khoang tàu nằm bên cạnh nên cũng đã quen thuộc với môi trường xung quanh rồi.
Hàn Liệt và Mộc Ly đến khoang bán đồ ăn sáng, bấy giờ có rất nhiều người đứng xếp hàng, trong đó có người còn chưa tỉnh ngủ, ngáp lên ngáp xuống liên tục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT