Mẹ Châu cười gằn: "Không liên quan gì đến bọn tao? Đừng quên bọn tao là ba mẹ của mày, từ nhỏ đến lớn đồ mày ăn nước mày uống không phải của nhà tao chắc? Ngay cả dòng máu đang chảy trong người mày cũng là của nhà tao đấy, thế mà mày dám nói là không liên quan gì đến bọn tao à?"
"Được, nếu đã vậy thì tôi thật sự muốn hỏi các người, tại sao tôi và nó đều là con gái của các người nhưng đồ tôi ăn là đồ thừa của nó, thứ tôi dùng là thứ nó vứt đi, ngay cả người mà tôi yêu cũng phải nhường cho nó?", Châu Sương chỉ vào Châu Vân, trong mắt tràn ngập sự tủi thân và không cam lòng. Từ nhỏ tới lớn cô ta đều phải chịu uất ức nhưng họ chưa từng thấy sự uất ức đó. Đôi khi Châu Sương thực sự rất nghi ngờ, rốt cuộc thì mình có phải là con gái của họ hay không.
"Vì con bé là em gái mày, mày là chị thì mày phải nhường nó.", mẹ Châu nói như lẽ dĩ nhiên.
"Từ giờ trở đi tôi sẽ không như thế nữa, tôi sẽ sống vì bản thân mình. Tôi đã quyết thi đại học rồi, các người đừng mong cản được tôi.", Châu Sương đã nghĩ thông suốt rồi, đời người ngắn ngủi, cứ làm chuyện mình thích trước đã.
"Được, nếu mày muốn thi đại học thì bọn tao cũng không phản đối. Mấy năm nay mày ăn đồ nhà này, dùng đồ nhà này thế nào thì quy hết sang tiền rồi trả lại cho bọn tao. Nếu không thì mày đừng mơ đến chuyện thi đại học nữa.", không có tiền thì đỗ đại học cũng chẳng làm được gì.
Châu Vân nhìn mẹ Châu bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đúng là gừng càng già càng cay.
"Không phải tôi đã đưa hết tiền lương cho các người rồi sao?", Châu Sương rất hiểu mẹ Châu, nếu cô ta không trả tiền thì ngày nào họ cũng sẽ tới đây, thậm chí còn đến điểm thi chặn đường. Nhưng số tiền còn lại trên người Châu Sương hiện giờ là tiền để chi trả học phí sau này, nếu bây giờ đưa cho họ thì dù có đậu đại học, cô ta cũng không theo học được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT