Lăng Thần vẫn ôm chặt Diệp Vân, như sợ người trước mặt sẽ lại biến mất bất cứ lúc nào.
“Ta đã nghĩ... ngươi không còn nữa.” Giọng Lăng Thần lạc đi, nghèn nghẹn, “Rõ ràng ta đã tìm mọi cách, mọi nơi. Yêu giới, Quỷ vực, cả những nơi không ai dám đặt chân đến. Ta chỉ cần một dấu vết, một chút hơi thở của ngươi thôi cũng được…”
Lồng ngực y run lên từng hồi. Mỗi lời nói ra, như đem theo từng vết thương chưa kịp khép miệng nơi đáy lòng.
Diệp Vân bỗng sực nghĩ “Huynh ấy vào cả yêu giới mà không thấy ta sao”.
“Lúc ấy, ta đứng giữa Vọng Linh Cốc, nghe người ta bảo có một hồn phách bị phong ấn, ta đã cầu xin họ mở kết giới... chỉ để rồi thất vọng.” Y buông một tiếng cười khan, vừa khô khốc, vừa tuyệt vọng.
Diệp Vân ngẩng đầu, ánh mắt dao động. Y có thể cảm nhận được nỗi đau ấy—nỗi đau mà y từng nghĩ sẽ không ai vì mình mà chịu đựng.
“Lăng Thần,” Diệp Vân dịu giọng, tay nâng lên đặt lên vai người kia, “Ta vẫn còn đây. Chưa từng chết, cũng chưa từng buông bỏ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT