Sáng hôm sau, trời vừa hửng, sương còn chưa tan hết trên mái ngói, Diệp Vân đã bị gọi dậy.

Ngoài sân, Lăng Thần đứng đó, như thể đã chờ từ lâu. Ánh nắng yếu ớt chiếu lên vạt áo trắng thuần, khiến cả người hắn như tách biệt khỏi thế gian bụi trần.

“Đi theo ta.”

Vẫn là giọng nói lạnh băng ấy, không mang chút dư tình. Nhưng lần này, Diệp Vân lại có cảm giác… tim đập nhanh hơn một nhịp.

Cậu lon ton bước theo sau, lòng vẫn còn lâng lâng sau sự kiện "đá nứt" tối qua. Đệ tử trong cốc nhìn cậu bằng ánh mắt khác hẳn – vừa ngạc nhiên, vừa e dè, có chút ngưỡng mộ, xen cả tò mò.

Đi mãi, Lăng Thần đưa cậu tới một bãi đá rộng bên bờ núi – nơi không khí dày đặc linh khí, gió núi vờn quanh, từng cụm mây mỏng lướt ngang mắt.

“Ngồi xuống.”

“Vâng ạ.”

Diệp Vân ngoan ngoãn xếp bằng trên tảng đá lạnh.

Lăng Thần không nói nhiều. Hắn phất tay, ném một viên linh thạch vào lòng bàn tay cậu.

“Cảm nhận nó. Đưa linh khí vào kinh mạch. Nếu ngươi làm được… ta sẽ dạy tiếp.”

Diệp Vân cầm lấy viên linh thạch, lòng bàn tay khẽ nóng lên.

Cậu hít sâu, nhắm mắt. Nhưng trong đầu lại không khỏi vang vọng:

“Trong nguyên tác, Lăng Thần là nhân vật chính…”

“Khi ấy hắn cũng ngồi ở đây, một mình, tu luyện suốt ba ngày ba đêm…”

“Không ai biết rằng lúc đó hắn đang bị tâm ma cắn nuốt… Cho đến khi thụ chính – người mang luân hồi chi thể – xuất hiện.”

“Còn mình thì sao? Một kẻ xuyên sách, bị phong linh căn, không có vai trò, không có hào quang… chỉ là đứa bé mười tuổi quậy phá…”

Cậu thở dài, nhưng lại mím môi, ngón tay vô thức siết viên linh thạch.

“Dù sao, cũng phải sống sót. Nếu thế giới này đã có nhân vật chính… thì ít nhất mình cũng phải đứng gần trung tâm cốt truyện, mới mong nắm được vận mệnh.”

Bỗng nhiên – một tia sáng lóe lên trong đầu.

Linh khí!

Cậu tập trung cảm nhận – và quả nhiên, nơi đan điền vẫn bị phong ấn ấy… như có gì đó khẽ rung động.

Một tia linh khí mảnh như sợi tơ len lỏi vào kinh mạch, khiến cậu thoáng run rẩy.

Ngay lúc đó – Lăng Thần mở mắt.

Hắn chăm chú nhìn cậu bé trước mặt – gương mặt nhỏ kia nhăn lại đầy tập trung, trán đổ mồ hôi, bàn tay không ngừng run nhẹ.

Nhưng trong thoáng chốc – linh khí trong không khí… khẽ dao động.

Từng cọng cỏ quanh tảng đá Diệp Vân đang ngồi… khẽ ngả về phía cậu. Viên linh thạch trên tay đột nhiên… nứt một đường mảnh.

“Không thể nào…”

Lăng Thần cau mày, bước lên một bước, phất tay ngăn linh khí quanh đó loạn động.

Cậu bé kia mở mắt, thở dốc, nhưng ánh nhìn lại sáng rực – một loại ánh sáng của sự thỏa mãn và háo hức.

“Ta… ta cảm nhận được rồi. Dù chỉ một chút… nhưng là thật.”

Lăng Thần lặng im nhìn cậu, ánh mắt chợt trầm xuống.

Phong ấn vẫn chưa giải… nhưng linh khí đã tự tìm được đường rò rỉ. Đứa nhỏ này – không chỉ là một kẻ quậy phá thông thường.

“Sư phụ.” – Diệp Vân ngẩng lên, cười toe toét – “Hôm nay… con không cần chép kinh nữa phải không?”

Lăng Thần liếc nhẹ.

“…Ngày mai chép một trăm lần ‘Tĩnh tâm thiền luận’.”

Diệp Vân: “…."


“Có vẻ vị sư phụ này… ám ảnh với việc chép kinh thật rồi…” – Diệp Vân ngồi bệt dưới tán cây, tay chống cằm, giọng không biết là ai oán hay bất lực.

“Từ ‘Ngũ giới tâm pháp’ đến ‘Tĩnh tâm thiền luận’, từ ‘Giới luật đệ tử’ đến ‘Ngự linh đại cương’, mỗi cuốn đều bị chép ít nhất một trăm lần… Nếu lấy hết mớ giấy kia đem đổi lương khô, chắc đủ nuôi mèo béo thêm ba đời.”

Con mèo xù lông lười biếng phơi nắng bên cạnh khẽ “meo” một tiếng, như phụ họa.

“Cứ thế này… chẳng lẽ cả đời ta sẽ chết chìm trong mực và giấy?” – Cậu ngửa mặt nhìn trời, ánh nắng xuyên qua kẽ lá lấp lánh, hắt lên đôi mắt phượng đen nhánh đã không còn non nớt như xưa.

Tháng ngày qua đi, thấm thoắt đã năm năm tròn.

Đứa trẻ mười tuổi, mặt mũi tròn vo, tay cầm bút lông ngày ấy, nay đã thành một thiếu niên cao gầy, tuấn tú hơn người.

Làn da trắng mịn không tì vết, gương mặt hài hòa như họa – sống mũi thẳng, miệng nhỏ mà hồng, đôi mắt phượng dài khẽ cong mỗi khi cười, hàng mi dày phủ bóng lên gò má… Từng cử chỉ, từng động tác đều mang theo vẻ quyến rũ lạ lùng.

“Không trách được mấy đệ tử nội môn suốt ngày liếc trộm… Hừ, bản thân ta cũng suýt bị mê hoặc…” – Diệp Vân vừa lẩm bẩm, vừa soi gương đồng trong tay, tay còn vén tóc mái sang bên, nghiêng trái nghiêng phải ngắm nghía.

Đúng lúc đó—

“Làm gì thế?”

Giọng nói lạnh nhạt, quen thuộc đến mức khiến sống lưng cậu giật thót.

Gương đồng rơi “cạch” xuống đất, suýt chút vỡ làm hai.

Diệp Vân quay ngoắt lại, đứng bật dậy, nét mặt nghiêm chỉnh trong nháy mắt: “Sư phụ… con chỉ là… kiểm tra mặt mũi, để chuẩn bị đi lĩnh linh thạch ạ…”

Lăng Thần đứng cách đó vài bước, gió nhẹ thổi vạt áo trắng dài bay nhẹ. Hắn hơi nhướng mày, ánh mắt lướt qua gương mặt vẫn còn ửng đỏ của thiếu niên trước mặt, không nói lời nào.

Ánh mắt kia khiến Diệp Vân cảm thấy lưng mình như bị soi thấu – cảm giác này, năm năm rồi vẫn không hề thay đổi.

Nhưng lần này, khác một chút.

Lăng Thần bỗng cất lời, thanh âm trầm thấp mang theo chút trêu chọc rất mờ nhạt – mờ đến mức không chắc có phải ảo giác không:

“Ngươi lớn rồi.”

Diệp Vân: “…”

“…Sư phụ, người nói vậy là có ý gì?” – Cậu ngẩng đầu, cố không để lộ chút căng thẳng trong tim.

Lăng Thần không trả lời, chỉ quay lưng, bước về phía con đường đá dẫn lên Tàng Phong điện.

 

 

 

Tàng Phong cốc vào đầu hạ, gió nhẹ thổi qua những vạt trúc ven viện, mang theo mùi cỏ mới cắt và hương mận lác đác nở. Ánh dương xiên qua tán cây, đổ bóng rối rắm trên mặt đất.

Dưới tán cây mận già, một thiếu niên áo lụa trắng đang ngồi bó gối, nghiêng đầu nhìn bát nước trong tay.

Diệp Vân đã không còn là đứa trẻ mười tuổi ngày nào. Năm năm trôi qua, cậu lớn nhanh như thổi, thân thể thon dài, gương mặt càng thêm tuấn tú. Mày thanh mắt sáng, mắt phượng hơi xếch, sống mũi nhỏ mà cao, làn da trắng hơn tuyết đầu xuân. Lúc cười, khóe mắt cong cong, đôi môi mỏng mang theo vẻ trêu ghẹo lười biếng.

Cậu nhìn hình bóng mình phản chiếu dưới nước, khẽ huýt một tiếng:

“Ừm… càng lớn càng đẹp trai. Hèn gì mấy sư tỷ dạo này cứ hay tìm cớ lên Tàng Phong cốc…”

Vừa dứt lời, một bóng trắng cao lớn không biết từ đâu đã bước đến, che đi ánh nắng trên đầu.

Diệp Vân ngẩng lên – thấy là Lăng Thần, liền hoảng hốt lùi về sau một chút, vội thu bát nước ra sau lưng.

“Sư phụ!”

Lăng Thần đứng im, tay chắp sau lưng, đôi mắt sâu như hồ thu liếc qua bát nước, nhưng không nói gì.

Vẫn là bộ đạo bào trắng thêu viền mực, tóc đen xõa sau lưng, gương mặt không chút biểu cảm. So với năm năm trước, Lăng Thần không thay đổi là bao – chỉ là ánh mắt thêm trầm ổn, khí chất thêm lạnh lẽo uy nghiêm.

Hắn là chưởng tôn Tàng Phong cốc, thân phận cao quý, tu vi đã gần đỉnh hóa cảnh. Đệ tử trong môn đều gọi hắn là “Bạch y kiếm tôn”, không chỉ vì ngoại hình xuất chúng, mà còn bởi kiếm pháp tuyệt diệu và phong thái bất khả xâm phạm.

“Ngươi xem gương bao lâu rồi?” Lăng Thần hỏi, giọng nhàn nhạt.

Diệp Vân lúng túng: “Dạ… cũng chưa tới một khắc…”

“Thế mà chưa chán?”

“…Dạ, vẫn đang kiểm tra xem bản thân có đủ tư cách làm đệ tử của sư tôn hay không.”

Khóe môi Lăng Thần hơi động, như muốn cong lên nhưng không thành.

Hắn bước đến gần một bước, giơ tay định chỉnh lại sợi tóc rối trên trán Diệp Vân, song lại khựng lại giữa chừng. Cuối cùng, chỉ nhẹ nói:

“ Giờ Hợi ngày mai ra hậu viện, ta sẽ chính thức truyền dạy pháp quyết luyện khí.”

Diệp Vân tròn mắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ hưng phấn: “Thật ạ? Vậy con không cần chép kinh nữa?”

“Chép thêm cũng vô ích.”

Lăng Thần nói rồi quay người rời đi, bước chân thong thả, lưng thẳng tắp như trúc.

Diệp Vân ngẩn người một lát, rồi tự cười với mình:

“Không phải chứ… chỉ là tình thầy trò thôi mà… chắc không phải vì ta đẹp trai nên được ưu ái đâu ha?”

 

Trăng treo cao giữa nền trời thanh vắng, ánh sáng bạc nhuốm lên khắp sân đá sau núi. Cỏ cây im lìm, chỉ còn tiếng gió lướt qua vạt áo và tiếng gỗ va vào nhau nhè nhẹ — tiếng kiếm gỗ chạm vào nhau trong lần huấn luyện đầu tiên.

Lăng Thần khoanh tay đứng phía xa, ánh mắt dõi theo từng động tác của Diệp Vân. Cậu thiếu niên vận bạch y mỏng, kiếm pháp còn thô sơ nhưng lại mang theo một loại cảm giác rất lạ — khí thế lặng mà bén, như lưỡi kiếm chưa rút khỏi vỏ nhưng đã có sát ý.

“Dừng lại,” Lăng Thần cất giọng.

Diệp Vân lập tức thu kiếm, thở hổn hển. Đường kiếm cuối cùng tuy không chuẩn, nhưng đã khiến cậu toát cả mồ hôi. Mái tóc đen dính bết vào trán, làn da trắng trẻo phản chiếu ánh trăng càng thêm trong suốt.

Một giọt mồ hôi chảy từ thái dương, men theo góc cằm sắc nét rồi rơi xuống hõm cổ, lấp lánh trong ánh sáng như sương rơi vào ngọc.

Dưới ánh trăng bạc, từng đường cong cơ thể thiếu niên hiện rõ qua lớp vải ướt mồ hôi. Bả vai thon nhưng rắn chắc, eo thắt gọn gàng, xương quai xanh mờ ẩn sau cổ áo trễ – vừa sạch sẽ vừa mang theo nét thanh sắc quyến rũ tự nhiên, khiến người ta không nỡ nhìn lâu mà cũng không thể rời mắt.

Lăng Thần đứng bất động một lúc lâu. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, có thứ gì đó chợt lay động, tựa như một chiếc lá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

“Tiếp tục,” hắn nói, giọng trầm đi một chút, lồng ngực như chặn lại điều gì không nên nói ra.

Diệp Vân không phát hiện gì khác lạ, chỉ nhoẻn miệng cười:

“Vâng, sư phụ! Nhưng người nhớ giữ lời dạy con phi kiếm sau khi học xong mười chiêu đó nha!”

Lăng Thần không đáp, chỉ xoay người, để bóng lưng hòa vào bóng đêm.

 

 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play