Vào một buổi sáng sớm, gió núi se lạnh, mây phủ lưng chừng trời, Tàng Phong cốc chìm trong tĩnh lặng như thường lệ. Diệp Vân ngồi trong sân, đang nghiêm túc chép “Ngũ giới tâm pháp” thì một bóng trắng xuất hiện bên ngoài cổng viện.

Lăng Thần.

“Đi theo ta.”

Giọng hắn như gió băng, không chút biểu cảm. Diệp Vân lật đật cất giấy bút, chạy lon ton theo sau như một đứa bé ngoan, tay còn cầm nửa chiếc bánh bao.

Hắn dẫn cậu tới một hồ nước xanh biếc giữa thung lũng – nơi các đệ tử thường dùng để luyện khinh công và rèn nội tức.

“Đứng lên tảng đá kia. Nhắm mắt. Cảm nhận khí tức xung quanh.”

Diệp Vân lon ton nhảy lên một tảng đá trơn nhẵn giữa hồ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, nhắm tịt mắt, tay chắp sau lưng, miệng lẩm bẩm:

“Thiên địa vô cực… A di đà Phật… à nhầm, linh khí tụ hội…”

Lăng Thần: “…”

Ánh mắt hắn thoáng động, lặng lẽ lùi lại vài bước. Trong lúc Diệp Vân vẫn giả vờ nhập tâm, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua mặt hồ, làm vạt áo cậu bay lật lên, để lộ... một con mèo lông xù đang trốn trong áo.

“Meooo…”

Lăng Thần nhíu mày.

Diệp Vân mở choàng mắt, vội vàng cúi đầu vái: “Sư phụ tha lỗi! Nó là mèo hoang đệ lượm được dưới bếp… đệ thấy nó cũng giống phàm nhân lưu lạc như mình…”

Lăng Thần không nói gì. Hắn quay lưng, chỉ để lại một câu lạnh tanh: “Tối nay chép ‘Thanh tâm quyết’ năm mươi lần. Cả ngươi lẫn mèo.”

 

---

Chiều hôm ấy, trời đổ mưa bất ngờ.

Lúc mưa vừa trút xuống, Diệp Vân đang ngồi nép dưới hiên Tàng Phong viện, tay ôm con mèo lông xù, mắt dán vào màn mưa trắng xóa như tơ bạc. Trên bàn đá bên cạnh là chồng sách hắn mới bị phạt chép hôm qua, chữ viết còn lem mực.

“Sư phụ không thích mèo hả?” Cậu khẽ hỏi, như nói với con mèo trong tay.

Mèo chỉ “meo” một tiếng, cuộn người ngủ tiếp.

Diệp Vân thở dài. “Ta cũng không biết vì sao hắn không mắng thật nặng. Cứ như... cố tình cho ta tự thẹn.”

Cậu nói tới đây, bất chợt quay đầu, ánh mắt lấp lánh, đầy nghi hoặc: “Hay là… hắn đọc được tâm ta rồi?”

Bên góc sân, Hứa Vị từ đâu ló đầu ra, tay cầm ô trúc, nhíu mày: “Đừng tự ảo tưởng. Nếu sư tôn thật sự đọc được tâm ngươi, chắc ngươi đã bị ném xuống núi từ đời nào rồi.”

Diệp Vân nhún vai, lại cúi đầu nhìn mèo, cười cười: “Thế mới nói, hắn có tâm cơ lắm.”

Hứa Vị đưa ô qua: “Đi thôi, ta đưa ngươi tới Tàng Thư Các. Triệu tỷ nói hôm nay cho ngươi xem ‘Sơ cấp tụ khí quyết’.”

“Ồ!” Mắt Diệp Vân sáng lên, liền ôm mèo chạy theo, vừa đi vừa hỏi: “Có được chọn màu bìa sách không?”

“Ngươi nghĩ đây là tiệm sách dưới núi à?”

 

----------------

Mỗi ngày ở Tàng Phong cốc đều là những chuỗi ngày như vậy – tưởng bình yên mà lại đầy... rắc rối nhỏ nhặt.

Diệp Vân lúc thì giả ngơ, lúc lại nói năng trôi chảy đến lạ lùng. Có lần bị phạt quỳ vì “tội nói chuyện trong giờ thiền”, cậu còn thao thao bất tuyệt giải thích tại sao… tiếng chim hót ngoài sân khiến cậu không nhập tâm được.

Hứa Vị bĩu môi: “Chim hót là lý do hay cái miệng ngươi không ngừng mới là lý do?”

Diệp Vân : “ … huynh bớt một lời không được sao..”

 

 

Suốt ba tháng ròng, ngày nào Diệp Vân cũng bị Lăng Thần sai chép kinh.

Sáng chép “Ngũ giới tâm pháp”, trưa chép “Thanh tâm quyết”, tối đến còn bị phạt chép thêm “Giới luật đệ tử” vì tội... thở lớn trong giờ thiền.

Cậu từng hỏi thử:

“Sư phụ, nếu con chép nhiều quá thì có thể phi kiếm viết chữ được không ạ?”

Lăng Thần liếc cậu một cái, không nói gì, chỉ đặt thêm một quyển dày gấp đôi lên bàn.

Diệp Vân: “…”

Sống trong Tàng Phong cốc, mỗi ngày đều trôi qua trong những điệp khúc “chép – ăn – ngủ – chép”. Con mèo lông xù mà cậu nhặt được ngày nào giờ đã béo ục ịch, chuyên nằm gác chân trên sách, thỉnh thoảng còn nghịch mực làm đổ cả nghiên.

Diệp Vân chống cằm nhìn mưa ngoài hiên, thở dài thườn thượt:

“Chẳng lẽ cả đời này ta phải sống như vậy sao? Không luyện kiếm, không luyện pháp, không bay, không đánh nhau, không yêu đương... à nhầm, không phiêu lưu…”

Con mèo liếc cậu, lười biếng vươn vai, phun ra một tiếng “meo” đầy bất mãn.

 

---

Cho đến một hôm, Lăng Thần ra ngoài mấy ngày, nói là đến Thiên Kiếm sơn tham dự đại hội gì đó. Trước khi đi, hắn chỉ dặn ngắn gọn: “Chép đủ một trăm lần ‘Ngự linh quyết’, thiếu một dòng cũng chớ mong ngủ ngon.”

Diệp Vân: “Dạ…”

Nhưng chỉ hai ngày sau, cậu đã chán đến mức lật tung cả tủ sách cũ, cố tìm chút gì đó “có vị”.

Cuối cùng, trong một ngăn kéo bụi phủ, cậu phát hiện một quyển mỏng bằng vải vàng, không đề tên, chỉ ghi vài dòng chú mờ nhòe bên mép: “Ngự chỉ thuật – Sơ biến”.

“Ngự chỉ? Lệnh chỉ?” Cậu cười khẽ, miệng lẩm bẩm: “Nghe tên thôi đã thấy có mùi vui vẻ…”

Cậu lén mang ra sân viện vắng người, chọn một gốc cây khô, thầm niệm vài dòng đầu tiên trong sách, rồi giơ tay chỉ vào thân cây:

“Đứng dậy cho ta!”

Cây không nhúc nhích.

Cậu nghiêng đầu, nghĩ một lúc, đổi lại:

“Ngươi tên gì? Dám không nghe lệnh à?”

Cây vẫn bất động.

“Mèo, ngươi thử đi.”

Con mèo lắc đầu, ngoảnh mặt làm ngơ.

Diệp Vân lẩm bẩm: “Chắc ta làm sai đâu đó rồi…”

Cậu thử lại. Lần này, tập trung hơn, tay bắt quyết theo hình vẽ. Trong lòng thầm nghĩ: “Lần cuối, nếu không được thì bỏ…”

Vừa niệm xong chú ngữ, một luồng khí nóng nhẹ chảy từ lòng bàn tay ra, ngón tay cậu run lên một cái.

Ầm!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cây khô kia… bật gốc!

Cả người Diệp Vân lăn ra đất vì sóng chấn, tóc tai dựng đứng, mặt mày dính bùn. Con mèo bị hất văng lên mái, kêu oẳng một tiếng rồi nằm im như chết.

Cậu ngồi dậy, trợn mắt nhìn gốc cây nằm chỏng chơ.

“…Ủa? Ta… làm được thiệt hả?”

Chưa kịp vui mừng, từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hứa Vị chạy tới đầu tiên, mắt trợn tròn: “Ngươi... ngươi làm gì vậy?!”

Diệp Vân lí nhí: “Con... thử tí pháp thuật, không ngờ... nó mạnh thiệt…”

Sau đó là Triệu Nhược Lam, rồi một loạt các đệ tử lớn nhỏ kéo đến, chen nhau nhìn cái hố to tướng giữa sân. Trong khoảnh khắc, ai nấy đều đồng loạt quay sang nhìn Diệp Vân – một cậu nhóc chưa khai linh, vừa khiến một gốc cây mấy chục năm bật tung như đồ chơi.

 

---

Tối hôm đó, tin lan khắp Tàng Phong cốc.

Lăng Thần trở về vào lúc trăng lên đỉnh đầu. Cửa viện vừa mở, đã thấy một hàng đệ tử xếp hàng trước sân. Giữa hàng người, Diệp Vân ngồi xếp bằng, tay ôm mèo, cúi gằm mặt.

“Sao thế?”

Giọng hắn nhẹ, mà lạnh.

Triệu Nhược Lam bước lên, đưa hắn quyển sách vải vàng.

“Ngài để sách cấm ở đâu mà hài đồng mười tuổi cũng tìm được?”

Lăng Thần nhận lấy, liếc sơ qua vài trang, khẽ nhướng mày.

Rồi hắn ngẩng lên, nhìn Diệp Vân: “Ngươi thử lại cho ta xem.”

Diệp Vân nuốt nước bọt, lí nhí: “Sư phụ… đệ chỉ là… quá tò mò…”

“Lên.”

Một chữ ấy, khiến cậu bất giác đứng dậy. Bàn tay nhỏ bé run nhẹ khi kết ấn. Một lần nữa, khí tức ấy lại cuộn trào.

Ầm!

Một tảng đá lớn cách đó vài trượng… nứt làm đôi.

Lặng như tờ.

Mãi sau, Lăng Thần mới chậm rãi nói, giọng rất khẽ:

“Không khai linh… lại có thể trực tiếp điều động linh khí… Thật thú vị.”

 

Lăng Thần vẫn đứng đó, ánh mắt trầm lặng như hồ nước sâu không đáy. Tảng đá trước mặt hắn nứt toạc, bụi mù còn chưa tan hẳn, khí tức quanh Diệp Vân vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Gió đêm thổi nhẹ qua sân viện, lướt qua tà áo trắng dài của hắn, thổi tung vài sợi tóc mai bên thái dương, càng khiến khuôn mặt lạnh nhạt ấy thêm phần uy nghiêm khó dò.

Hắn bước lại gần.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên nền đá xanh, mỗi bước như đè lên nhịp tim Diệp Vân. Cậu nuốt khan, tay vẫn ôm con mèo, hai mắt mở to chờ đợi một hình phạt nào đó—thêm trăm bản “Giới luật đệ tử” chẳng hạn, hoặc bị cấm ra khỏi viện mười ngày.

Thế nhưng—

“Bắt đầu từ ngày mai,” Lăng Thần dừng lại trước mặt cậu, giọng nói lạnh mà rõ ràng, “không cần chép kinh nữa.”

Diệp Vân ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt.

“Đến sân tu luyện giờ Mão. Ta sẽ dạy ngươi cách kiểm soát linh lực.”

“…”

Một thoáng im lặng nghẹn ngào.

Diệp Vân không dám tin vào tai mình. Cậu còn đang tính nếu bị phạt quá nặng thì sẽ giả bệnh nằm liệt giường ba hôm, không ngờ—cái thứ mình làm bừa… lại khiến ông sư phụ mặt lạnh đổi ý?

Lăng Thần thấy cậu ngẩn người, liền liếc qua một cái, thản nhiên nói tiếp:

“Pháp lực không có kỷ luật là hại người. Ngươi đã biết điều động linh khí thì càng phải học kiểm soát.”

“Ta không nuôi một đệ tử phá hoại.”

Giọng hắn lạnh như gió đêm, nhưng trong đáy mắt lại phảng phất ý vị khác thường, thoáng qua rồi biến mất.

Sau đó, Lăng Thần quay người rời đi, áo trắng phất nhẹ như tuyết lướt trên nền đất.

Diệp Vân ngồi thừ ra một lúc, rồi vội vàng cúi xuống nhìn con mèo trong lòng, lắc lắc nó một cái:

“Tiểu Mao! Mày thấy chưa?! Sư phụ cho tao luyện pháp rồi! Hahaaa—!”

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play