Lục Sơn bưng bát canh lên, đổ thẳng vào tô cơm của mình, rồi tiếp tục húp lấy húp để.
Lý Tam Giang rút ra hai điếu thuốc từ hộp, búng cho lão một điếu, sau đó cũng châm thuốc, càu nhàu: “Mẹ nó, ông có phải hôm qua nhịn đói đến giờ không đấy?”
Lục Sơn vẫn “ừng ực” nuốt xuống, cuối cùng nâng tô lên uống cạn hết cả canh lẫn nước cơm, lúc này mới thỏa mãn dùng mu bàn tay lau miệng, gõ gõ điếu thuốc xuống bàn, nói:
“Lúc nhận được tin của ông, ta đã nhịn ăn luôn rồi, nhịn đói suốt gần ba ngày đấy.”
“Ta nói này, ông mà có chết đói thì cứ quấn chiếu chôn thôi, cớ gì lại để thằng bé chịu khổ theo chứ, đúng là nghiệp chướng mà.”
Lục Sơn châm thuốc, hờ hững đáp: “Ta nhặt nó về, nó theo ta chịu khổ là chuyện đương nhiên.
Ta cũng đã nói với Nhuận Sinh rồi, đợi ta chết đi, nó sẽ đến tìm ông, làm việc cho ông, còn ông thì lo cho nó ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play