Nhà, là bến cảng cuối cùng trong tâm hồn con người.
Bất kể bên ngoài gặp phải chuyện gì, chỉ cần về đến nhà, ta đều có thể tìm được sự an ủi và chở che.
Nhưng bây giờ—
Cô ta đã vào nhà rồi!
Lý Truy Viễn gọi mãi không đánh thức được Thôi Quế Anh, liền chạy ngay vào buồng trong.
Trên sàn đất, anh chị em họ của cậu vẫn đang ngủ say.
“Anh Phan!
Anh dậy đi!”
“Anh Lôi!
Mau dậy đi!”
“Chị Anh Tử!
Mau tỉnh lại!”
Cậu chạy từ đứa này sang đứa khác, liên tục lay mạnh từng người.
Nhưng—
Không ai tỉnh lại.
Giống như bà nội ngoài bếp, tất cả đều ngủ mê mệt.
“Tí tách… Tí tách… Tí tách…”
Lý Truy Viễn giật thót, ngẩng đầu nhìn về cánh cửa giữa buồng trong và nhà bếp.
Không thấy bóng dáng Tiểu Hoàng Oanh.
“Hú…
Haizz…”
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo—
Cậu phát hiện dưới chân mình, một vũng nước lớn đang lan rộng!
Nước không ngừng tích tụ, chảy dọc theo mặt đất gồ ghề, lan ra tứ phía.
“Tí tách… Tí tách… Tí tách…”
Nước nhỏ xuống áo cậu.
Chất lỏng ẩm ướt, nhớp nháp, lạnh buốt, khiến da cậu nổi đầy gai ốc.
Hai bên khóe mắt—
Xuất hiện một đôi tay!
Cuối cùng—
Đôi bàn tay băng giá, siết lấy cổ cậu!
Lý Truy Viễn rùng mình, cảm giác ngạt thở ập đến.
Nhưng chỉ chớp mắt—
Cảm giác ngạt thở dần biến mất.
Bởi vì, hai bàn tay kia không dừng lại ở cổ cậu, mà đang dần dần trượt xuống…
Một cái bóng đen phủ xuống từ phía trên!
Lý Truy Viễn khó nhọc ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đó—
Người ở trên cũng cúi đầu xuống.
Mái tóc đen ướt sũng, nhỏ nước tí tách.
Những lọn tóc trườn xuống, quấn lấy khuôn mặt cậu.
Giống như một cái miệng đen ngòm, từ từ nuốt chửng đầu cậu—
Nuốt trọn!
…
“Hán Hầu, cậu đạp chậm chút!
Mông tôi ê quá!
A… đau chết mất!”
Lý Tam Giang một tay ôm eo Lý Duy Hán, tay còn lại vò mông mình, cố gắng ngồi nhổm lên để giảm đau.
“Thúc đừng cựa quậy nữa!
Nhúc nhích nữa là ngã đấy!”
“Xì!
Cậu đạp xe nhanh như thế, tôi không lắc lư mới lạ đó!”
Lý Duy Hán vừa tìm được Lý Tam Giang trong đám tang, lập tức đưa ông lên xe, phi như bay về nhà.
Đường mòn giữa cánh đồng vừa hẹp vừa gập ghềnh, ngồi xe là một cực hình.
Hơn nữa, Lý Tam Giang tuổi đã lớn, cái kiểu sóc nảy này, ông chịu không nổi.
Lý Duy Hán bất lực, thấy trước mặt đã gần đến nhà, đường tắt ngày càng khó đi, liền giảm bớt tốc độ.
“Phùuuu…”
Lý Tam Giang thở phào nhẹ nhõm.
Ông thò tay sờ túi, móc ra một bao thuốc lá, nói:
“Hán Hầu, dừng lại hút điếu thuốc đã!”
“Sắp tới nhà rồi, thúc nhịn một chút đi.”
“Này, cậu gấp cái gì chứ?
Không phải đã gọi Lưu Mù đến xem rồi sao?
Tôi đoán chừng Tiểu Viễn Hầu nhà cậu bây giờ đã chạy nhảy được rồi ấy chứ.”
“Lưu Mù thật sự có tác dụng à?”
Lý Duy Hán không mấy tin vào tài cán của Lưu Kim Hà.
Ông đã từng tận mắt chứng kiến mẹ con họ khốn khó đến mức nào.
Nếu thật sự có bản lĩnh thông âm dương, thì sao lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh bi đát như vậy?
So với Lưu Kim Hà, ông càng tin vào Lý Tam Giang hơn.
Dù gì đi nữa, Lý Tam Giang chuyên làm nghề vớt xác, mà cuộc sống của ông ta luôn dư dả, ung dung tự tại.
“Nói thế nào nhỉ…”
Lý Tam Giang châm điếu thuốc, rít một hơi, nhả ra một vòng khói rồi nói:
“Lưu Mù lúc trẻ cũng chỉ là kẻ lừa bịp kiếm tiền thôi.
Nhưng về sau, bà ta cũng ‘ngộ’ ra được ít nhiều.”
“Không phải có câu nói thế này sao—”dây thừng cũ luôn đứt ở chỗ mòn yếu nhất”.
“Mà chỗ nào bà ta đứng, thì nó đều đứt ngay tại đó.”
“Đứt nhiều rồi, thì cũng đứt ra kinh nghiệm.”
“Ý thúc là sao?
Tôi nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu thì thôi.”
“Tiểu Viễn Hầu nhà cậu, tình huống tệ nhất cũng chỉ là bị ma ám.
“Chuyện này, Lưu Mù thật sự có thể lo liệu.”
“Coi như là đền đáp tình nghĩa năm xưa của cậu vậy.”
“Tôi chỉ lo cho thằng bé.”
“Thà để nó bám vào tôi còn hơn.”
Lý Tam Giang bật cười, trêu chọc:
“Hán Hầu này, cậu thiên vị ghê nhỉ.”
“Hồi trước thì thiên vị con gái, giờ lại thiên vị cháu ngoại.”
“Nhưng cũng đúng, dù sao con bé cũng giỏi giang.”
“Cái xe đạp này, chắc là hồi trước nó mua cho cậu phải không?”
“Nhưng mà… bị ma ám cũng không phải là chuyện quá kinh khủng đâu.”
“Chưa biết chừng còn rất ‘tận hưởng’ ấy chứ.”
“Cũng giống như người treo cổ, trước khi vòng dây siết lại, qua cái lỗ nhỏ đó, thứ họ nhìn thấy đều là những điều đẹp đẽ nhất.”
“Thúc nói vậy, nghe như thể đó là chuyện tốt ấy?”
“Tốt cái đầu cậu!
“Cứ coi như nó bị ‘sốt âm hồn’ một trận đi.”
“Năm nào, trong làng chẳng có mấy đứa xui xẻo gặp phải.”
“Cùng lắm chỉ ốm một trận thôi.”
“Phải rồi, thúc, còn cái xác trôi kia, định xử lý thế nào?”
“Xử lý?”