Editor: Hye Jin
Tề Ái Tú nhỏ giọng nói với Diệp Nam Y lối vào của chợ đen.
Diệp Nam Y có chút khó tin, lối vào chợ đen lại nằm ngay sau cung tiêu xã. Gan của bọn họ lớn thật!
Nói nơi đó nói không có người canh gác cô chắc chắn không tin.
“Ục ục, ục ục.”
Khi Diệp Nam Y vừa định cảm ơn thì nghe thấy tiếng bụng Tề Ái Tú réo lên.
Không muốn làm Tề Ái Tú xấu hổ, cô giả vờ như không nghe thấy, rồi lấy từ giỏ đồ mang theo hai chiếc màn thầu làm từ ngũ cốc thô.
“Chị à, coi như đây là quà cảm ơn. Em đi trước đây.”
Nói xong, cô nhét bánh bao vào tay Tề Ái Tú rồi chạy đi ngay.
Tề Ái Tú vốn dĩ là người dễ xúc động, bị hành động của Diệp Nam Y làm cho hai mắt đỏ hoe.
Cô nhìn hai chiếc bánh bao trong tay, đưa lên mũi ngửi thật kỹ, mùi hương nhè nhẹ của lúa mì thoang thoảng.
Tề Ái Tú không nỡ ăn. Ba đứa con ở nhà còn chưa có gì lót dạ, cô uống chút nước cầm hơi là được rồi.
Diệp Nam Y nhanh chóng đi tới phía sau cung tiêu xã, cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy có nhiều người ra vào.
“Cô làm gì ở đây?”
Một người đàn ông đã để ý Diệp Nam Y một lúc, sợ cô là thám tử nên đến dò hỏi.
Diệp Nam Y giật mình, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông, cô lập tức biết là anh ta đang hiểu lầm.
“Đại ca, tôi muốn vào mua chút đồ, nhưng không biết cách …”
Người đàn ông nghe vậy thì hiểu ra, hóa ra là đến mua đồ, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Mua đồ thì 1 mao, bán đồ thì miễn phí vào.”
Diệp Nam Y không nói thêm, móc ngay 1 mao ra, sau đó lấy một quả táo từ giỏ đồ đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông nhìn quả táo trong tay, không khỏi ngạc nhiên. Dù không cần phiếu nhưng giá táo rất dọa người.
“Cô em, gọi anh anh Hổ là được. Lần sau tới cứ tìm anh.”
Diệp Nam Y không quay đầu, chỉ giơ tay ra hiệu rằng cô đã biết.
“Hổ Tử, mày đang nói chuyện với ai thế?”
Một người khác đi tới, thấy Hổ Tử đang đứng ở cửa gọi với lên.
“Không có gì, là một cô bé đến chợ đen mua đồ thôi.”
Người kia không tin lắm, nói: “Tao còn lạ gì mày. Ơ, Hổ Tử, quả táo trong tay mày ở đâu ra thế? Còn ngon hơn cả táo trong chợ đen mình bán. Nếu có hàng thì tốt quá rồi, lão đại đang phiền lòng lắm đấy!”
Người nói vô tình, người nghe để tâm.
“Cương Tử, mày bảo lão đại đang cần hoa quả à? Tao đi tìm lão đại đã, mày coi chừng cửa một lát.”
Hổ Tử nói xong liền chạy đi, Cương Tử còn chưa kịp phản ứng.
“Tên này lúc nào cũng thần thần bí bí, không biết lại định làm cái trò gì.”
Sau khi bước vào chợ đen, Diệp Nam Y cảm giác mình như một đứa nhà quê mới lên thành phố, thấy cái gì cũng mới lạ. Ở đây bán đủ mọi thứ.
Mục đích của cô lần này, ngoài thỏa mãn sự tò mò, còn muốn tìm cách kết nối với lão đại của chợ đen để tuồn hàng ra.
“Chị ơi, chị có cần thứ này không?”
Diệp Nam Y đang chìm trong suy nghĩ, bất ngờ bị một giọng nói làm giật mình.
“Em là …”
Cô tò mò nhìn cậu bé trước mặt, nhưng chưa kịp hỏi xong thì đã bị món đồ trong tay cậu bé làm cho sững sờ.
Chiếc trâm cài đầu quá đẹp, đẹp đến mức cô không biết phải dùng từ nào để miêu tả. Ấn tượng đầu tiên mà nó mang lại là sự giàu sang, lộng lẫy.
“Chị ơi, chị có muốn không?”
Cậu bé tưởng Diệp Nam Y không thích, khuôn mặt thoáng chút thất vọng.
“Muốn, em muốn đổi thứ gì?”
Diệp Nam Y thích đến mức giọng nói vô thức hơi lớn khiến những người xung quanh tò mò nhìn hai người.
Cậu bé bị ánh mắt của đám đông làm sợ hãi, do dự một chút rồi nắm lấy tay Diệp Nam Y, kéo cô chạy đến một chỗ khác.
Diệp Nam Y biết mình hơi lớn tiếng nên không phản kháng.