Editor: Hye Jin

“Vu thanh niên trí thức, nếu cậu thực sự nghĩ cho Lý trí thức, đừng lộ liễu như vậy. Tớ nói thật, trong vòng một tháng này, Tề Nhị Oa chắc chắn sẽ ra tay.”

“Mục tiêu của hắn đã không còn là cậu nữa, hắn định ép Lý thanh niên trí thức gả cho Tề Đại Oa.”

Câu nói của Diệp Nam Y khiến sắc mặt của Lý Dao đại biến.

“Sao cậu biết được tin này?”

Vu Xuân Hương run rẩy hỏi, giọng nói đầy lo sợ. Trong lòng cô, chuyện của bản thân thế nào không quan trọng, chỉ cần Lý Dao không bị gì là tốt rồi.

“Đừng bận tâm sao tớ biết. Cậu không muốn để Tề Nhị Oa nắm được nhược điểm này, đúng không? Một khi hắn biết, với mưu kế của hắn, Lý thanh niên trí thức chắc chắn sẽ phải khuất phục.”

Sự lo lắng của Diệp Nam Y không phải không có cơ sở. Trong ký ức của nguyên chủ, cuối cùng người bị gả cho Tề Đại Oa chính là Vu Xuân Hương. Chỉ là bây giờ Tề Đại Oa đã hóa ngốc, sự việc đã xuất hiện chuyển biến.

“Được, dù sao thuế lương cũng đã nộp rồi. Sau này nếu ra ngoài, hai tớ sẽ theo mọi người lên núi nhặt củi.”

Diệp Nam Y thấy Vu Xuân Hương biết nghe lời như vậy, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Chẳng phải có câu nói rất hay sao: “Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.”

“Cậu hiểu là tốt rồi. Tớ còn có việc, các cậu mau mua đồ xong rồi quay lại xe bò đi.”

Hôm nay Diệp Nam Y còn việc khác cần làm, nên không nói nhiều với Vu Xuân Hương.

Cô chưa kịp tìm được lối vào khu chợ đen mà lần trước cảm giác được, đã nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ một con hẻm.

"Chu Ái Quốc, anh có phải là người không? Tiền kiếm được một xu cũng không mang về nhà. Anh nhìn xem ba đứa con gái gầy trơ xương ra thế nào rồi!'

“Anh Ái Quốc, đây là bà vợ già của anh sao? Sinh cho anh ba đứa con gái thôi á. Người ta nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trai đó.”

Diệp Nam Y nghe mấy lời này mà suýt nôn hết bữa sáng vừa ăn. Đây là loại người gì thế này?

“Chu Ái Quốc, anh để người khác sỉ nhục con mình như vậy sao?”

Diệp Nam Y thở dài. Người phụ nữ này thật cứng đầu, đã bị người ta sỉ nhục đến thế mà vẫn cố gắng chịu đựng.

Tiếng chửi bới trong hẻm vẫn tiếp tục vang lên.

“Tề Ái Tú, tôi nhớ em gái và em trai cô vẫn chưa kết hôn. Nếu cô còn làm ầm ĩ, tôi sẽ ly hôn cô, xem ai dám gả cưới cả chị em nhà cô.”

Nghe đến đây, Diệp Nam Y không nghe thấy tiếng động nào khác nữa, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ.

Ban đầu, Diệp Nam Y không định can thiệp, nhưng khi lén nhìn người phụ nữ, cô nhận thấy người ấy gầy như một tờ giấy, chẳng biết mỗi ngày có được ăn đầy đủ bữa hay không.

“Chị ơi, đứng dậy đi, đất lạnh lắm.”

Diệp Nam Y vươn tay đỡ người phụ nữ. Đúng như cô dự đoán, người phụ nữ này nhẹ đến mức đáng sợ.

Tề Ái Tú dùng tay áo lau nước mắt, ánh mắt đầy sự bất mãn.

Lúc này, từ trong nhà lại vọng ra những lời khó nghe hơn.

“Anh Ái Quốc, anh thật lợi hại, chỉ một câu đã trị được cái bà thím già kia.”

“Đương nhiên rồi, đàn bà mà, sợ nhất chính là cái này. Còn ba đứa con gái kia, chờ chúng lớn thêm chút nữa, anh sẽ bán chúng đi đổi lấy lễ hỏi rước em vào nhà. Khi đó, em nhất định phải sinh cho anh một thằng cu béo tròn đấy nhé!”

Diệp Nam Y nhanh tay đỡ lấy Tề Ái Tú muốn ngất xỉu, chậm rãi dìu vào con hẻm bên cạnh. Ở đây thêm nữa, không biết trong nhà sẽ nói ra những lời gì còn khó nghe hơn.

“Em gái à, cảm ơn em nhé. Đừng lo cho chị, để chị nghỉ một lát rồi sẽ về.”

Diệp Nam Y nghĩ tới việc mình đã tìm kiếm chợ đen suốt cả buổi mà không ra, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

“Chị ơi, chị có biết chợ đen gần đây ở đâu không?”

Tề Ái Tú hoảng hốt, lập tức nói: “Chị không biết, em gái à, nơi đó không thể đến đâu. Nếu bị bắt là tiêu đấy, không đùa được đâu.”

Diệp Nam Y không nói thêm gì, nhìn thấy một chiếc ghế đá bên cạnh, cô nhấc nó lên một cách nhẹ nhàng.

“Chị ơi, họ không bắt được em đâu. Em chỉ muốn mua một ít đồ để bồi bổ thôi. Đến cung tiêu xã cần phiếu đành phải đến chợ đen xem thử.”

Tề Ái Tú ban đầu không muốn nói, nhưng nghĩ đến việc Diệp Nam Y vừa giúp mình, cô cắn răng chỉ cho em ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play