Linh Miêu tự kiểm điểm kỹ lưỡng, xem rốt cuộc đã sai ở điểm nào.
“Trước tiên, không lo nghĩ quá nhiều không có nghĩa là tự bế, không nghe không thấy. Tuy việc không thu thập thông tin có thể kiềm chế ham muốn kiểm soát ghê gớm của tôn thượng, nhưng cũng dễ dẫn đến sai lầm chết người, giống như với Mộ Dung Thần.” Linh Miêu cúi đầu, chăm chú nhìn đôi bàn chân nhỏ lông xù của mình, nói tiếp: “Ở điểm này ta đã sai, không nên vì thất bại hai lần mà đã vội nhận định rằng tôn thượng không hiểu lòng người, không biết nhìn nhận sự việc, dùng suy nghĩ nông cạn của mình mà làm tôn thượng hiểu sai. Nhưng đồng thời, tôn thượng, suy nghĩ về việc thay đổi vận mệnh vì một chấp niệm không đâu là một việc rất nguy hiểm, mong tôn thượng sẽ không lặp lại nữa.”
Linh Miêu đang nhắc đến chấp niệm không rõ lý do của Vọng Ngưng Thanh về mối quan hệ sư đồ. Sau khi nhận Mộ Dung Thần làm đồ đệ, ý định nghịch thiên cải mệnh của Vọng Ngưng Thanh vẫn chưa hề nguôi ngoai. Dù ít giao du, cảm xúc của nàng với đồ đệ cũng không mấy lên xuống, nhưng cách nàng bảo vệ đồ đệ cứ như thể đó là vận mệnh của mình, dẫu không có tình cảm thì điều đấy vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng đúng tình hợp lý làm.
“Không trách ngươi, là do ta lơ là mà đi lầm đường." Nữ tử áo trắng ngồi yên trên đài sen, khẽ khép đôi mắt, giọng nói lạnh lùng: "Để mặc ngươi tự ý hành động là do ta lựa chọn. Cuối cùng kết quả có tồi tệ đến đâu, đó cũng là điều mà ta phải chịu, không liên quan đến ngươi. Thử kiểm soát vận mệnh, thay đổi quỹ đạo số phận vốn đã là bản năng khắc sâu vào xương tủy của người tu đạo như ta. Điều đó khiến ngươi lo lắng, cũng là lỗi của ta."
Linh Miêu có chút căng thẳng, bàn chân nhỏ không ngừng di chuyển qua lại: “Tóm... tóm lại, lần nhập thế này thất bại chẳng qua là số phận trêu ngươi, thân bất do kỷ mà thôi. Nhưng ta vẫn mong tôn thượng rút ra bài học, lần tới sẽ tránh được sai lầm này. Phải biết rằng, tuy thần hồn của người đang dần ổn định nhưng nếu không mau chóng tìm ra cách quay về con đường tiên đạo, kiếp số của tôn thượng sẽ đến bất kỳ lúc nào. Dẫu đã vượt qua tám lần thiên kiếp và đạt tới nửa bước chân tiên, tôn thượng cũng không thể chống đỡ nổi kiếp thứ chín.”
“Ta hiểu.” Vọng Ngưng Thanh khẽ gật đầu. Nàng là người cầu đạo, đương nhiên hiểu thần hồn lang thang thế gian mà không được chốn địa phủ thu nhận, không có chốn dừng chân trong tam giới sẽ dẫn đến hậu quả ra sao. Nếu may mắn có thể kéo dài hàng ngàn năm, nhưng nếu không may thì bất cứ lúc nào cũng có thể hồn bay phách tán dưới cửu thiên lôi kiếp. Tất cả tùy vào sự bao dung của trời cao. Nhưng với người tu đạo mà nói, thiên mệnh là thứ mà cả đời họ cũng không thể nào hoàn toàn hiểu được. Nếu đặt hi vọng vào lòng từ bi của trời đất, chẳng bằng đặt niềm tin vào một ngày Hàm Quang Tiên Quân sẽ có ngày động tình.
“Vậy, chúng ta hãy cùng nhau xem kiếp phù sinh kế tiếp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT