Lặp lại một lần nữa, họ Tống là thuần thần, trung thần, tuyệt đối là phe bảo hoàng. Họ không kết bè kết phái, cũng không hề nhận hối lộ.
Vì thế, hiển nhiên rằng Tống Thanh Sước, thân là một vị phế hậu, không hề có mối quan hệ hay thế lực gì, không thể dò la tin tức, quả thực là đơn thương độc mã trong chốn hậu cung này. Đối với người khác, đây có lẽ là tình cảnh đầy khó khăn, nhưng cũng chính vì điểm ấy mà Linh Miêu mới chọn cho Vọng Ngưng Thanh thân phận này.
Chỉ khi giới hạn được tai mắt và mối quan hệ của nàng, nàng mới không tùy tiện hành động và phạm phải những sai lầm khó lòng cứu vãn được.
Thế nhưng dạo gần đây, không biết vì lý do gì mà cho dù Vọng Ngưng Thanh chẳng cố kết giao với ai nhưng những cung nữ và thái giám lại thân thiện với nàng lại nhiều hơn trước, và cả các vị phi tần trong lãnh cung cũng trở nên kỳ lạ.
“Nương nương, trang phục của người thật sự là quá đỗi đơn sơ.” Một vị tài nhân bị giáng cấp nhẹ nhàng vuốt tay lên y phục của Vọng Ngưng Thanh, đầy vẻ buồn bã, nói: “Thần thiếp... thần thiếp tài hèn sức mọn, nhưng thêu thùa cũng tạm được coi là được. Nếu có thể, xin cho phép thần thiếp được thêu thêm ít hoa văn lên trang phục của người được không? Chỉ là vài hoa văn nho nhỏ ở gấu áo thôi, sẽ không quá phô trương đâu.”
Linh Miêu nghiêng đầu, nếu ẻm nhớ không nhầm, tay nghề thêu của vị Vương tài nhân này quả thật là nhất nhì kinh thành, ngay đến Yến Hoàng cũng từng khen ngợi.
“Nếu ngươi cảm thấy đây là cách để giết thời gian thì cứ làm thôi. Nhưng nhớ đừng thêu vào ban đêm, kẻo hỏng mắt.” Vọng Ngưng Thanh nâng áo và xà phòng lên, chuẩn bị ra sân giặt đồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT