Trong cuộc đối thoại giữa Lâm Du Cảnh và Kỳ Lâm Triệt có không ít ám ngữ. Vọng Ngưng Thanh không cố tìm hiểu sâu, chỉ nhờ vào giải thích của Linh Miêu và nghe lỏm mà dần nắm được tình thế của các thế lực trong giang hồ hiện nay.
Dù ở đâu cũng khó tránh khỏi sự phân chia giữa chính và tà, giang hồ cũng không ngoại lệ. Hiện nay, giang hồ chia làm hai đạo, chính và ma. Phía ma đạo thì thế lực hỗn loạn, nhưng không ai có dã tâm thống nhất tà đạo, đa phần chỉ là những thế lực thảo khấu nằm ở vùng xám, chiếm cứ địa bàn với các thế lực đầu xà địa phương, khó lòng phân định cao thấp. Còn phía chính đạo thì có ba môn phái lớn đứng đầu là Côn Luân Vọng Nguyệt Môn, Vũ Di Khúc Linh Tự và đạo môn Hư Tĩnh Tông. Ba phái này đại diện cho ba dòng là đạo môn, phật môn và các võ giả luyện võ bình thường, trong đó Võng Nguyệt Môn ngầm đứng đầu, bởi trên đời này, người muốn xuất gia làm tăng đạo vẫn chỉ là thiểu số.
Trong ba môn phái, đạo môn Hư Tĩnh Tông đã tránh xa chuyện đời từ lâu, trừ khi có người tìm đến tận cửa cầu cứu, nếu không tuyệt không can thiệp vào thế tục. Đây là môn phái hiếm hoi trong giang hồ được mệnh danh là “Y môn,” và cũng là phái có nhiều nữ nhân tham gia hơn so với các môn phái khác. Khúc Linh Tự tập trung những vị đại hòa thượng, uy đức cao trọng, được xưng là “tổ sư võ đạo” với danh vọng vang xa. Dù Vọng Nguyệt Môn như mặt trời ban trưa, nhưng trong lời của Kỳ Lâm Triệt và Lâm Du Cảnh, phái này dường như nó vẫn còn dựa vào tiếng tăm của Yến Xuyên, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn.
Ngoài ra, chính đạo còn có các gia tộc thế gia võ lâm lớn, trong đó bốn nhà Triệu, Tưởng, Cố, Lam từng được gọi là “Tứ trụ.” Thế nhưng, mười năm trước, nhà họ Lam đã bị một yêu nữ tiêu diệt, kéo theo một sự kiện động trời mà người đời thường e dè khi nhắc đến. Sau đó, “Tứ trụ” dần tan rã, hậu bối chẳng còn ai tài giỏi để làm trụ cột, giờ đây đã như mặt trời xế bóng. Nhưng vốn dĩ giang hồ là thế, cũ đi mới đến. Giờ đây thế lực có thanh danh vang dội nhất nơi giang hồ là “Bắc vọng Tế Nguyệt, Đông ly Viễn Sơn.”
Hai thế lực “Tế Nguyệt” và “Viễn Sơn” nổi danh là vậy, nhưng điều kỳ lạ ở chỗ chúng không thuộc chính đạo mà lại là hai thế lực mang tính chất trung lập, không thiện không ác, vượt thoát khỏi lề lối của giang hồ.
Vùng phía nam của nước Nam Chu giáp biển, còn phía bắc tiếp giáp với vùng hoang mạc man di. Hai chữ “Tế Nguyệt” trong miệng chính đạo ám chỉ “ma giáo” Bái Nguyệt Đàn. Nói là ma giáo, thật ra chỉ vì hành sự của Bái Nguyệt Đàn quá kỳ lạ, không tuân thủ quy tắc mà chính đạo đặt ra, khiến người trong chính đạo nhìn không vừa mắt nên mới gán cho cái danh “ma giáo”. Còn nếu nói rằng Bái Nguyệt Đàn từng làm điều ác, thì cũng chẳng có chứng cứ gì. So với một môn phái giang hồ thì Bái Nguyệt Đàn giống một loại tín ngưỡng tôn giáo hơn. Môn hạ đông đảo tín đồ, thờ phụng Nguyệt Thần, lập ra Thánh tử, Thánh nữ, mỗi tháng đều tổ chức “nguyệt tế”. Trong giáo phái không có vẻ âm u mà ngược lại, nó còn mang nét trang nghiêm và thanh khiết.
Còn về “Viễn Sơn” thì lại càng thú vị hơn, bởi nó không ám chỉ một cái môn phái hay thế gia giang hồ nào, mà là một vị vương hầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play