“Thật đúng là nực cười, thứ gì tốt mà sư tỷ chưa từng thấy chứ, làm gì có chuyện ham mấy đồng tiền của bọn họ?” Nhắc đến những đệ tử thiển cận kia, Tố Huỳnh liền không nhịn được mà bĩu môi, “Sư tỷ là muốn thanh lọc phong khí, đến chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng không nhìn ra sao?”
Vọng Ngưng Thanh chẳng buồn để tâm đến sự phẫn nộ của nàng ấy. Bởi giờ, gậy đã đánh, cũng đã đến lúc cho kẹo ngọt rồi.
Tài nguyên trong tông vốn được phân phát theo tiến cảnh tu vi, điểm này nàng không thay đổi. Nhưng nàng đã thêm vào một khoản riêng cho đệ tử quản sự.
Đừng xem thường những người này. Muốn để đệ tử nội môn chỉ biết vùi đầu tu luyện đứng ra quản lý tông môn là điều không thực tế. Muốn ngựa chạy thì cũng phải cho nó ăn cỏ, nhưng tài nguyên trong tông lại phân bổ dựa trên nguyên tắc lấy thực lực làm đầu.
Điều đó không khó hiểu, cũng chẳng bất công. Một tông môn muốn hưng thịnh, không thể đi chia đều tài nguyên cho những kẻ đã không còn khả năng tiến bộ. Nhưng cũng khó trách những đệ tử tư chất kém ấy vì thọ nguyên sắp hết mà không cam lòng, tìm mọi cách để chiếm lấy tài nguyên. Trong tu chân giới, chẳng ai nghĩ chuyện “tranh đoạt” là sai, bởi xét đến cùng, tu sĩ nào mà chẳng là đang cướp lấy linh khí của trời đất để mạnh lên cơ chứ? Ai cũng như ai mà thôi.
Vậy nên Vọng Ngưng Thanh đưa ra một cơ chế thưởng phạt rõ ràng. Khi cái giá phải trả cho việc tranh đoạt lớn hơn nhiều so với công sức mình bỏ ra để nhận thưởng đàng hoàng, người ta tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện bước đi trên con đường chính đạo.
Còn bản thân nàng thì đang đợi Tố Tâm và Ma Tôn yêu nhau — đúng vậy, dọn dẹp nội vụ trong tông với nàng chỉ là chuyện thường ngày như ăn cơm uống nước. Dù phức tạp nhưng không hề khó xử, khó nhất vẫn là những chuyện nhập thế tu tâm cực kỳ sốt ruột kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT