Linh Miêu thỉnh thoảng cũng hoài nghi, liệu có phải Tê Vân Chân Nhân đã quên mất ngoài Tôn thượng ra, y còn hai đệ tử khác hay không.
Lời này cũng không phải vu khống hay bôi nhọ gì, thật sự là vì thái độ của Tê Vân Chân Nhân đối với Tố Tâm và Không Nhai so với thái độ với Tố Trần trên mệnh quỹ vốn chẳng có gì khác biệt — đều chỉ là lướt qua mà chẳng lưu vào tim, như xem mấy hòn đá bên đường.
Theo lý mà nói thì không nên thế, nhưng Tê Vân Chân Nhân nghĩ gì, Linh Miêu cũng không đoán ra. So với Tố Tâm và Không Nhai, dù Tố Trần cũng rất ít được diện kiến sư phụ, nhưng Linh Miêu cứ lờ mờ cảm thấy Tê Vân Chân Nhân đối với nàng ấy có chút gì đó không giống với những người khác.
Vì sao lại thế? Chẳng lẽ người tự tay mình nuôi dạy vẫn luôn dễ nảy sinh cảm tình hơn những kẻ nhặt được giữa đường sao?
Linh Miêu không nghĩ ra, nghĩ đến nỗi rụng cả lông, nhưng loại sinh linh lấy tình cảm làm thức ăn như ẻm mỗi ngày không dây dưa yêu hận tình thù thì cũng chẳng có chuyện gì để làm.
So ra thì, Tố Trần lại bận đến nỗi chân không chạm đất.
Cái danh xưng “đại diện chưởng giáo” này thật chẳng dễ mang gì cho cam. Ngay khi Tê Vân Chân Nhân tuyên bố bế quan, một mạch trưởng lão Tư Pháp cũng đồng loạt cáo lão thoái vị. Điều này cũng hợp lẽ, dù sao thì cũng không thể để trưởng bối cúi mình làm thủ hạ dưới tay vãn bối được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT