Câu nói này vừa thốt ra, ba nuôi và bà mối đều sững sờ, nhất là bà mối, ban đầu bà ta còn chưa kịp phản ứng nhưng khi hiểu ra, một cơn giận bốc thẳng lên đầu.
Bà ta làm mối kiếm tiền nuôi gia đình, vừa rồi còn hào hứng đàm phán suốt cả tiếng, nhìn thấy tiền sắp vào túi rồi vậy mà lại xảy ra chuyện này.
Bà ta đến đây là để tìm một cô gái còn trong trắng chứ không phải một phụ nữ đã có chồng! Lão Bách này tính lừa tiền sính lễ sao?
Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt của bà mối già, làm bà ta trông như một con dạ xoa quỷ dữ. Trên trán, những sợi gân xanh nổi lên, từng đường gân như những con sâu đang ngọ nguậy bám chặt trên da thịt.
Bà ta giận dữ quát lên với ông Bách: “Chuyện này là thế nào đây?”
“Không phải ông nói con gái nhà ông trong sạch, chưa từng lấy chồng sao?”
Bà ta hít sâu mấy hơi thuốc lào, cố gắng đè nén cơn tức, giọng trầm xuống: “Người ta bỏ tiền ra là để cưới một người vợ tốt, ông hiểu không?”
Ông Bách vội vàng kêu oan, giơ tay thề thốt, hận không thể móc cả lương tâm ra để chứng minh: “Trong vòng mười dặm tám thôn, bà cứ đi hỏi thử mà xem! Tôi nói thật, Bách Nguyệt chưa từng lấy chồng, nó chỉ hơi ngốc thôi!”
Bà mối đã bị chơi một vố, lần này bà ta không dễ dàng tin lời ông Bách nói nữa, ánh mắt dò xét của bà ta đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Bách Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tâm trạng rất vui vẻ vì cô không hề nói dối, đúng là cô đã có chồng rồi.
Lúc bà mối nhìn cô, Bách Nguyệt lập tức tươi cười nhìn lại.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng bà ta, da gà nổi khắp người, cô cười cái gì mà kỳ quái thế?
Bách Nguyệt cứ nhìn chằm chằm bà ta mà cười, cười rất vui vẻ, cô ngồi trong góc tối, cả người phủ trong bóng đêm, trên người khoác bộ quần áo cũ rách bẩn thỉu, chẳng có chỗ nào sạch sẽ.
Cô cười đến nheo cả mắt, cứ cười, cứ cười mãi. Ngọn lửa trên bàn dầu lay động hai lần, một luồng hơi lạnh từ xương cụt của bà mối xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nửa đêm nửa hôm có người cứ giữ nguyên một nụ cười cố định mà nhìn chằm chằm vào mình, ai mà chẳng thấy rợn người.
Bà mối sớm đã biết đầu óc Bách Nguyệt không được nhanh nhạy, vốn cũng không mấy muốn tác thành cuộc hôn nhân này nhưng nhà trai nghèo, của hồi môn chẳng đáng là bao, con gái nhà lành chưa chắc đã chịu gả về đó. Mà nhà ông Bách lại có đến bảy cô con gái, ông ta ước gì có thể gả họ đi sớm một chút, bớt đi miệng ăn trong nhà.
Hai bên vừa vặn hợp ý.
Trước khi đến đây, bà mối đã hỏi qua bên nhà trai, họ nói rằng nếu Bách Nguyệt là người ngốc thì không sao nhưng nếu là kẻ điên thì không được, người điên có thể giết người.
Bà mối thầm nghĩ, ai biết cô gái này có vừa ngốc vừa điên hay không?
Việc này bà ta không quyết được, tốt nhất là đi hỏi lại ý kiến của nhà trai.
Thế là bà mối lập tức lên đường, chạy đến nhà trai trong đêm để nói chuyện.
Chú rể tương lai là một gã thấp bé, nghe xong thì bực bội ra mặt, gã ta văng tục nói: “Tôi không ưng, nghe bảo nó gầy nhẳng như con khỉ, còn xấu xí lắm.”
“Bác à, bác kiếm ai khác cho cháu đi!”
Bà mối từng gặp biết bao cô gái, muối ăn còn nhiều hơn gạo. Mọi người đều bảo Bách Nguyệt xấu nhưng tối nay bà ta nhìn kỹ, cô gái này trừ việc gầy gò thì ngũ quan rất tinh xảo, là một tiểu mỹ nhân chính hiệu. Nếu được chăm sóc tốt, e là trai tráng khắp vùng sẽ tranh nhau cướp mất. Không biết lời đồn xấu xí này từ đâu mà ra.
Bà mối nói đỡ vài câu nhưng gã đàn ông lùn kia lại văng tục mắng bà ta, bảo bà ta chỉ vì tiền mà đặt điều dối trá, gán cho gã ta một con nhỏ vừa xấu vừa ngu, rõ ràng không có ý tốt.
“Nó xấu thấy ghê! Có cho tôi cũng không cần, bác kiếm người khác đi. Vài hôm nữa tôi đi đào kênh, chắc chắn sẽ thấy mặt Bách Nguyệt. Lúc đó bác nói gì cũng vô dụng!”
Bà mối đâu dám nói thêm, ngoài miệng thì đồng ý, trong lòng thì nghĩ sau này đừng có hối hận.
…
Đêm qua Bách Nguyệt chẳng làm gì to tát nhưng ba nuôi cô tức đến mất ngủ cả đêm mà cũng không biết trút giận thế nào.
Bách Nguyệt lấy đâu ra chồng?
Ông ta chỉ cho rằng cô phát điên rồi cầm roi mây định quất cô một trận nhưng lại không dám mắng lớn, sợ cãi vã làm hàng xóm cười chê.
Bách Nguyệt không cần mặt mũi nhưng sáu đứa con gái còn lại của ông ta thì cần!
Một đứa con gái mới lớn mà dám ngang nhiên gọi đàn ông là “chồng” trước mặt người khác, vậy dân làng sẽ nghĩ như thế nào?
Người ta vẫn nói con sâu làm rầu nồi canh.
Nói trắng ra, nếu ông ta là một chàng trai tốt đang đi xem mắt mà biết chị gái của cô gái mình định cưới lại vụng trộm nhớ thương người khác thì ai dám đảm bảo cô em gái kia cũng không phải là loại bừa bãi?
Bách Nguyệt vừa ngoan ngoãn ngồi suốt một tiếng đồng hồ, giờ lại chạy nhanh hơn ai hết.
Ông Bách lại càng tức giận hơn.
Muốn đi thì đi sớm đi, đợi đến khi ông ta và bà mối thương lượng xong, lấy được sính lễ rồi lén lút đưa cô đi, để mọi chuyện xong xuôi chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng Bách Nguyệt cứ nhất quyết ngồi đây đợi. Bây giờ thì hay rồi, làm hỏng hết mọi chuyện rồi lại vui vẻ bỏ chạy. Chẳng khác nào cố ý cả!
Đêm nay có không ít người mất ngủ vì chuyện này, chỉ riêng Bách Nguyệt là ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, cô lập tức chạy ra bờ kênh đợi người.
Hạ Nghị đến sớm nhưng chưa vào làm ngay, anh dựa vào gốc cây lim dim ngủ gật. Ở nhà anh lười nghe người lớn cằn nhằn, ra ngoài tìm chút yên tĩnh vẫn hơn. Có điều sáng mai chắc phải đổi chỗ khác ngủ bù rồi.
Bên cạnh anh lúc này có mấy cô gái trẻ ríu rít trò chuyện, miệng thì nói về tình đồng chí nhưng thực chất là muốn tìm đối tượng yêu đương. Trong đó có em gái thứ hai của Bách Nguyệt. Cô ta nhỏ hơn Bách Nguyệt nhưng do khung xương to lại được ăn uống đầy đủ nên vóc dáng hơi mập mạp, người thì mặc áo hoa sặc sỡ, buộc tóc đuôi ngựa, đang cố gắng chen vào nhóm người để tám chuyện.
Hạ Nghị vốn không muốn nghe nhưng Nhị Nữu lại đang bàn tán về Bách Nguyệt.
Tối qua, khi nằm trên giường ở nhà, Hạ Nghị luôn cảm thấy cô gái ngốc nghếch mang bánh thừa cho mình có chút quen thuộc. Bất chợt, anh chợt nhớ ra rằng cô gái mà anh từng giúp đỡ cứu thoát lần trước chính là Bách Nguyệt.
Dù khi đó không nhìn rõ nhưng bây giờ nghĩ lại, từ dáng người, cách đi đứng, giọng nói, cho đến âm điệu… Tất cả đều y hệt nhau.
Không ngờ lại là một đứa ngốc.
Nhị Nữu mở miệng nói: “Mấy người có biết không, tối qua ba tôi nhờ bà mối đến dạm hỏi cho Bách Nguyệt, kết quả là con bé đó lại nói mình đã có chồng rồi.”
Mọi người lập tức phá lên cười, cười nhạo Bách Nguyệt không biết xấu hổ.
Một con ngốc như cô thì kiếm đâu ra chồng? Hoàn toàn chưa từng nghe ai nói đến chuyện này bao giờ.
Nhưng ý đồ của Nhị Nữu không chỉ có vậy, cô ta tiếp tục ác ý suy đoán: “Ba tôi tức giận lắm, nói nó làm mất mặt cả nhà, tôi quen hết đám trai tráng trong thôn này rồi, chẳng ai qua lại với nó cả nhưng mà mấy lão góa già xấu xí thì lại có mấy người...”
Có người nghe vậy thì hít một hơi lạnh: “Nói thế là không được đâu, nó chỉ là một đứa ngốc...”
Nhị Nữu im bặt nhưng lại không cam tâm dừng lại, cô ta lập tức nháy mắt đầy ẩn ý: “Chính vì ngốc mới dễ bị lừa chứ sao, biết đâu lại bị gạt gẫm...”
Những lời này chẳng có chứng cứ, chỉ là suy đoán vô căn cứ nhưng Hạ Nghị thì không thể nghe tiếp được nữa.
“Câm mẹ nó mồm lại được không? Một đám rảnh rỗi chơi dây mà cũng bịa chuyện được hả, ồn chết đi được!” Tính tình anh nóng nảy, miệng cũng độc địa, đủ loại từ ngữ thô tục đều biết. ( app truyện TᎽT )
Những lời anh mắng có thể không ai để bụng, nhưng chuyện đã xảy ra thì không có thuốc hối hận.
Đám người này chỉ coi đó là lời đồn vô nghĩa nhưng Hạ Nghị thì biết, tối đó Bách Nguyệt quả thực đã hoảng loạn gọi một tiếng “chồng”.
Cô là một đứa ngốc, nếu không có ai dạy thì sao lại biết gọi như vậy? Nói cách khác, thực sự có một gã đàn ông khốn nạn nào đó đã lén lút dạy Bách Nguyệt gọi hắn là “chồng” mà người trong nhà cô lại hoàn toàn không biết gì.
Phì!
Hạ Nghị khịt mũi khinh bỉ. Đều là đàn ông cả, rốt cuộc là thích người ta thật hay chỉ ham muốn thể xác, ai mà không nhìn thấu chứ?
Thật sự là quá bỉ ổi.
Hạ Nghị lớn lên trong một gia đình hòa thuận, ba anh ngay thẳng chính trực, ông từng đi lính, đối với những chuyện đúng sai lớn nhỏ đều dạy dỗ anh rất nghiêm khắc, không làm được thì quỳ trước tổ tiên mà sám hối.
Hạ Nghị thực sự cảm thấy chuyện này quá bẩn thỉu, anh bèn cầm lấy đòn gánh của mình xoay người bỏ đi, tìm một chỗ khác để ngủ.
Hạ Nghị tìm một gốc cây khác tựa vào thân cây, hai tay gối sau đầu chuẩn bị chợp mắt.
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, anh mở mắt ra thì thấy Bách Nguyệt đang quỳ gối trước mặt mình, nghiêng đầu nhìn anh cười.
Hôm nay cô không thắt tóc, mái tóc dài mềm mại buông xõa sau lưng, có vài lọn rơi xuống đầu vai, phất qua khóe mắt anh.
Cuối cùng Bách Nguyệt cũng có thể ngắm kỹ Hạ Nghị ở khoảng cách gần, thấy anh mở mắt, cô lập tức ngồi thẳng lưng lại quỳ ngay ngắn.
Cô mở gói vải đặt bên cạnh ra, bên trong là hai chiếc đùi gà hầm nóng hổi. Theo lý mà nói, gà trong nhà đều để dành bồi bổ cho mẹ nuôi đang mang thai. Bách Nguyệt từng nuôi một con gà trên núi sau nhà. Khi còn nhỏ, con gà suýt chết bệnh, cô đã chăm sóc nó cẩn thận, cuối cùng cứu sống được, con gà lớn đến hơn hai cân thì bị ba nuôi phát hiện, ông ta lập tức tịch thu mang về nhà. Bắt Bách Nguyệt phải tiếp tục nuôi dưỡng, sau này giết đi để bồi bổ cho mẹ nuôi.
Bách Nguyệt bị đuổi ra khỏi túp lều tranh, vốn định mang theo con gà nhưng ba mẹ nuôi nhất quyết không đồng ý. Họ nói rằng cô là con nuôi, bất kể thứ gì cũng đều thuộc về ba mẹ.
Họ ép cô phải lấy chồng, nói gả là phải gả, nói nếu ở một số thời đại cổ xưa, nếu Bách Nguyệt không nghe lời, đánh chết cô cũng là chuyện bình thường. Thậm chí, ba mẹ nuôi còn nói Bách Nguyệt là phúc mà không biết hưởng.
Thế là con gà ấy tiếp tục bị giữ lại ở nhà họ Bách, tối qua khi chạy trốn, cô tranh thủ lẻn vào bắt gà, túm lấy cánh nó rồi mang về căn nhà tranh.
Cô nhanh nhẹn giết gà, vặt lông rồi hầm lên trong nồi đất.
Lẽ ra cô muốn mang cả nồi đến đây nhưng không có đồ đựng tiện lợi nên chỉ bọc hai chiếc đùi gà bằng giấy dầu rồi mang theo.
Bách Nguyệt đưa một chiếc cho Hạ Nghị, cô cười nhẹ nhàng rướn người lên, ngước đầu nhìn anh, giọng nói thanh thoát: “Chồng ơi, cho... cho anh ăn này.”