“Ngốc ư?” Khi nghe thấy từ đó, chân mày của Hạ Nghị khẽ nhướng lên, lặp lại một lần nữa.
Người bạn ở thôn Bách Gia của anh biết mọi chuyện, lớn hơn Bách Nguyệt năm, sáu tuổi, khi Bách Nguyệt được nhận nuôi về thôn, anh ta đã đủ lớn để nhớ rõ mọi chuyện.
Lúc Bách Nguyệt được bế về, ông Bách và vợ ông ta đã cưới nhau được vài năm mà chưa có con, hai người họ nuôi một đứa trẻ để mong vận may đến với mình, tất nhiên chuyện này không giấu diếm ai cả.
Người trong thôn ùn ùn kéo đến xem, chỉ thấy một bé gái nhỏ nhắn với đôi mắt tròn xoe, nhìn ai cũng cười, đôi mắt đen láy không ngừng đảo quanh.
Sau đó Bách Nguyệt dần dần lớn lên, mọi người dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô chậm chạp, lề mề, nói chuyện với cô mà phải rất lâu mới nhận được phản hồi. Không ai rõ là vì sao nhưng cô khác so với người thường.
Ví dụ như các cô gái khác thích làm đẹp nhưng Bách Nguyệt thì lại không, tóc tai rối bù như tổ chim, mặt lúc nào cũng lấm lem bùn đất, chỉ có đôi mắt đen sáng ngời thu hút người khác nhìn vào.
Cả người cô gầy gò, hốc mắt hõm sâu càng làm đôi mắt trông nổi bật hơn.
Bạn của Hạ Nghị nhìn Bách Nguyệt núp sau gốc cây thì vô cùng kinh ngạc. Bách Nguyệt vẫn mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thình với ống tay và ống quần loe rộng, chân đi một đôi dép cỏ, trông vô cùng khổ sở nhưng khuôn mặt lại rửa sạch sẽ, tóc cũng tết gọn gàng, tóc cô mềm mại bồng bềnh như lá thông khô vào mùa đông.
Người bạn quan sát Bách Nguyệt, thấy cô ngốc này cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Nghị mà cười suốt?
Anh ta cười hì hì, trêu chọc: “Con ngốc đó để ý cậu rồi.”
Hạ Nghị vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng, nghe vậy cũng chỉ nâng mi mắt lên một chút, coi như là khách sáo với bạn bè.
Những cô gái nhìn anh say đắm nhiều lắm, chẳng thiếu một Bách Nguyệt.
Đúng là cô có chút nhan sắc nhưng anh cần một đứa ngốc làm gì, thêm một gánh nặng chẳng bằng nuôi thêm một con chó còn hơn.
Hạ Nghị vươn vai một cái, hơn nữa đừng nói là lấy một cô ngốc, nếu anh lấy một người vợ không thể giúp đỡ được gì trong nhà, mẹ anh sẽ là người đầu tiên làm ầm lên.
Lúc này, người giám sát đứng trên tảng đá cao cất giọng hô lớn, tất cả những người làm công đều vây lại.
Hạ Nghị vác đòn gánh cùng mấy người bạn tụ tập đi chung. Trước khi đi, anh liếc nhìn cô ngốc kia một cái, cô vẫn trốn sau gốc cây nhìn anh, hoàn toàn không che giấu chút tâm tư nhỏ bé nào.
Khi người trong thôn Hạ Gia Câu tụ lại để họp nhóm phân công công việc, đám đông ở thôn Bách Gia vốn chỉ đứng xem cũng bắt đầu bàn tán xôn xao hơn.
Hạ Nghị là người xưa nay chẳng buồn để ý đến ai cũng nhận ra ánh mắt chăm chú của Bách Nguyệt, những người khác đương nhiên cũng phát hiện Bách Nguyệt đang trốn sau gốc cây nhìn anh.
Họ không thèm hạ thấp giọng, lớn tiếng bàn luận với nhau:
“Các người nhìn xem, đó là Bách Nguyệt phải không?”
“Nó còn biết làm đẹp cho mình cơ đấy.”
“Nhìn kìa, con ngốc này đang nhìn Hạ Nghị kìa, đúng là không biết xấu hổ!”
Bách Nguyệt rụt cổ lại thu ánh mắt về, nghe những lời chỉ trích của người khác với mình mà cô không dám ngẩng đầu lên.
Giữa đám đông, một cô gái với cái cằm nhô ra vẻ mặt vênh váo đang bĩu môi đầy khinh thường, cô ta mặc chiếc áo bông họa tiết hoa nhỏ, loại vải mà mẹ nuôi của Bách Nguyệt thích nhất.
Đó là con gái thứ hai của mẹ nuôi, Nhị Nữu.
Trong mắt cô ta, Bách Nguyệt bị đuổi khỏi nhà là vì đã khắc chết đứa em trai chưa ra đời của mình. Thực tế Bách Nguyệt vẫn mong được trở về nên chắc chắn sẽ phải lấy lòng mình, nếu không mùa đông này, cô chỉ có thể ở trong căn nhà tranh mà lạnh chết.
Người con gái thứ này cảm thấy Bách Nguyệt là một kẻ ở nhờ, phải nịnh nọt người chủ cũ là cô ta. Cô ta không ưa nổi dáng vẻ lòe loẹt của Bách Nguyệt, cười cợt với đàn ông như vậy, thật là không biết xấu hổ!
Bách Nguyệt cũng nhận ra nhưng đầu óc cô không có chỗ chứa cho những người không quan trọng này, cô chỉ nghĩ đến chồng mình.
Hạ Nghị đang bận chia công việc.
Sau khi phân xong, ăn xong bữa trưa thì sẽ bắt đầu làm việc.
Bách Nguyệt nhớ rằng chồng cô từng kể, lúc còn trẻ anh rất tiết kiệm, khi đào hồ chứa nước một ngày chỉ ăn một bữa, thường xuyên đói đến cồn cào.
Chỉ là... Hạ Nghị luôn vừa nói vừa chu môi hôn cô, Bách Nguyệt đỏ mặt.
Vừa nghĩ, Bách Nguyệt vừa đến lấy phần cơm trưa của mình, cô ăn không nhiều, mỗi lần được phát bánh bột thô đều để dư lại một chút.
Cô giữ phần thừa lại, định mang cho Hạ Nghị, vừa không lãng phí vừa để chồng mình ăn thêm một chút.
Lúc cô quay lại, Hạ Nghị đang ngồi trên tảng đá, chống một chân dưới đất, vừa ăn cơm mang từ nhà đi theo.
Xung quanh anh có rất nhiều người, Bách Nguyệt không dám tới gần, cô chỉ đứng trong bóng tối lén lút nhìn anh.
Cuối cùng cô cũg chờ được cơ hội rụt rè đi tới.
Bách Nguyệt hơi ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Hạ Nghị, sau đó nhét miếng bánh bột thô còn dư vào lòng anh rồi quay người chạy mất.
Mọi người sững sờ, sau đó phá lên cười, trong tiếng cười không hề có ý tốt với Bách Nguyệt.
“Con ngốc này đang làm gì vậy?”
“Nó thật sự thích Hạ Nghị à?”
“Đúng là ngốc thì không biết xấu hổ, dám tặng quà trước mặt mọi người.”
“Hạ Nghị, có vẻ nó thích cậu thật đấy.”
Mọi người đùa cợt, chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền rất nhanh.
Hạ Nghị sa sầm mặt, khóe miệng giật giật, chỉ có anh mới nhìn rõ món quà trong lòng mình, một miếng bánh bột thô nhỏ xíu, ít ỏi đến đáng thương. Hơn nữa tại sao trên đó còn có dấu răng? Đây không phải là phần ăn thừa của con ngốc đó chứ.
Hạ Nghị ghét bỏ, mặt tối sầm lại nhưng trước mặt người giám sát, anh không thể ném thức ăn đi được, thôi thì mang về cho gà ăn vậy.
Hạ Nghị quay đầu lại nhìn, ánh mắt anh lạnh lẽo khiến mọi người lập tức im bặt, không ai dám trêu chọc nữa.
*
Chiều hôm đó, mọi người lao vào làm việc hăng say.
Buổi chiều Bách Nguyệt không thể qua đó, cô chỉ nghe lỏm được vài câu chuyện về Hạ Nghị.
Trong đám người lao động, anh cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, bê đá nhẹ nhàng như không, làm việc nhanh nhẹn và gọn gàng, người đầy bụi bặm nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, vô cùng đẹp trai.
Bách Nguyệt càng nghe càng hài lòng, động tác cấy mạ cũng chậm hẳn lại, chờ mãi mới xong phần việc của mình, trời cũng tối mịt.
Người đào hồ đã về hết, Bách Nguyệt đành tiu nghỉu quay về căn nhà tranh tạm bợ nhưng còn chưa kịp ngủ, cô đã bị gọi về nhà ba mẹ nuôi.
Hiếm khi trong nhà thắp hai ngọn đèn, ngoài ba mẹ nuôi và con gái ruột của họ, còn có một bà già đang hút thuốc lào nói rằng có một chuyện tốt lành muốn báo cho cô biết.
Họ chuẩn bị gả cô đi.
Vừa thấy Bách Nguyệt bước vào, bà mối lập tức bảo cô xoay vòng hai lần, đánh giá cô như thể đang xem xét gia súc rồi bắt đầu chê bai: “Gầy quá, khó sinh nở.”
Ba nuôi vội vàng gật đầu cúi người, hai tay xoa vào nhau lấy lòng: “Đúng là hơi gầy thật.”
Bách Nguyệt vẫn đứng ngây ra ở cửa, cúi đầu mặc kệ họ bàn tán về mình.
Bà mối lại cau mày, chỉ tay vào Bách Nguyệt chất vấn ba nuôi: “Đây có phải là đứa ngốc không thế?”
Nụ cười trên mặt ba nuôi suýt nữa biến mất, ông ta cố nén lại, gượng gạo nói: “Nó không bỏ trốn đâu, đây là cô gái trong sạch đấy! Này, Bách Nguyệt, mày có từng dây dưa nam nữ linh tinh không?” ( truyện trên app t.y.t )
Bách Nguyệt rất nghiêm túc lắc đầu.
Bà mối lại rít mấy hơi thuốc lào, ánh mắt dán chặt vào Bách Nguyệt.
Ba nuôi liên tục cam đoan, nói con gái nhà họ Bách đều trong sạch, không có quan hệ linh tinh, mong bà mối cứ yên tâm.
Thấy ba nuôi thành khẩn như vậy, cuối cùng bà mối cũng gật đầu.
Bách Nguyệt nhớ rất rõ, ở kiếp trước, chính bà mối này đã làm mối cho cô nhưng không phải để gả đi, mà là để bán cho một lão độc thân già cả. Ba nuôi cố nín nhịn, muốn moi từ Bách Nguyệt một khoản sính lễ thật lớn.
Bà mối đến đây cũng là mang theo điều kiện từ nhà trai, muốn giúp thương lượng cho đôi bên. Dĩ nhiên bà ta cũng không phải dạng đơn giản, chê bai chỗ này, chỗ kia không hài lòng.
Hai người nói đến khô cả miệng, từng đồng từng cắc cũng phải mặc cả, có lúc còn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Bách Nguyệt có phản kháng chuyện này không ư?
Cô không phản kháng.
Cô kéo ghế ngồi xuống ngáp một cái, nhìn hai người họ vì tiền sính lễ mà tranh cãi đến mức miệng khô lưỡi rát. Cuối cùng sau hơn một giờ mặc cả cũng định ra được một con số mà cả hai bên đều hài lòng.
Mệt thật, hơn một tiếng đồng hồ rồi cuối cùng cũng sắp xong việc rồi.
Bách Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn hai người, đột nhiên lên tiếng: “Hay là thôi đi, tôi đâu có… dây dưa nam nữ linh tinh.”
Bách Nguyệt nhíu mày, rất nghiêm túc nói: “Chồng tôi nghe thấy sẽ không vui đâu.”
[Tác giả có đôi lời]
Bách Nguyệt: Không có dây dưa nam nữ linh tinh... (một tiếng sau)… Bởi vì tôi và chồng mình đã kết hôn hợp pháp rồi.
Bà mối và ba nuôi sau khi vất vả thương lượng xong sính lễ: “Cô có biết tôn trọng người khác không? Ai lại nói chuyện kiểu ngắt quãng cả tiếng đồng hồ như thế chứ?”