Trinh Nương bây giờ tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng ở trong nhà kho đốt khói lấy liệu.
Thời tiết đã dần nóng lên, thêm vào đó nhà kho tạm bợ làm nơi lấy muội than lại đóng kín cửa, bên trong nóng hầm hập, mới chỉ giữa xuân, mà Trinh Nương chỉ muốn mặc áo cộc tay như ở đời sau.
Chỉ tiếc đây là thời Minh, nàng chỉ có thể cởi áo ngoài, mặc mỗi chiếc áo lót bên trong. Đúng lúc Triệu thị mang cơm vào nhìn thấy cảnh đó.
“Nha đầu chết tiệt này, mi còn biết xấu hổ không hả?” Triệu thị tức giận, vội vàng cầm chiếc áo ngoài Trinh Nương để bên cạnh khoác lên cho nàng.
“Mẹ, nóng quá, nhà mình lại chẳng có người ngoài.” Trinh Nương bất đắc dĩ nói, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
“Không có người ngoài cũng không được. Hai huynh đệ bên nhà tẩu tẩu con thường xuyên lảng vảng qua đây, ngay cả bạn chơi của Hỉ ca nhi cũng hay chạy vào, nhỡ bị người ta vô tình bắt gặp thì còn mặt mũi nào mà gả cho ai nữa.” Triệu thị trừng mắt.
“Vâng vâng vâng, con mặc vào ngay.” Trinh Nương vội vàng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT