Ở một diễn biến khác, Chung Huyền đang ôm chặt Vu Hy chạy về mục tiêu.

Hắn nhớ Quan Trung của Nhân giới có tòa thành sở hữu kỹ thuật thêu thùa độc đáo, chẳng những cho ra những sản phẩm rất đẹp mà chất liệu vải cũng tốt, sau khi mua được y phục rồi hắn sẽ giao cho Mộ Lạc Chi luyện chế, sau này tất cả y phục của tiểu bán yêu đều sẽ ấm áp, nàng sẽ không còn bị lạnh nữa.

Nghĩ đến đây, hắn vô thức tăng tốc tiến về phía trước.

Gió tuyết ngày càng dữ dội, vì bảo vệ Vu Hy nên Chung Huyền đã vùi đầu nàng vào y phục để che chở, sợ nàng bị tuyết rơi trúng.

Vu Hy vô thức chạm vào bàn tay hắn để rồi phát hiện tay hắn lạnh cứng như băng, còn lạnh hơn cả lúc bóp mặt nàng nữa, thế là nàng vội vàng ngẩng đầu lên nói:

“Trả y phục cho huynh này, tay huynh lạnh cứng hết rồi.”

Nàng biết cảm giác lạnh chẳng hề dễ chịu chút nào hơn ai hết.

Chung Huyền trút giận giúp nàng, nàng không thể để Chung Huyền chịu lạnh nữa.

Hơn nữa nàng có đuôi hồ ly đầy lông, nó có thể xua đi cái lạnh nhờ lông hồ ly, mỗi khi đông về nàng đều ôm lấy đuôi mình để cố gắng vượt qua.

Tiếng nói của nàng không hề lớn với Chung Huyền đang nhanh chóng tiến về phía trước, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ.

Chung Huyền không hề dừng bước nhưng miệng lại mím chặt, ghì chặt yết hầu nói với giọng điệu như đang kiềm chế cảm xúc nào đó:

“Ta không lạnh.”

[Tiểu bán yêu đang quan, tâm, mình! Cô nhóc quan tâm mình! Cô nhóc không sợ mình mà còn quan tâm mình nữa! Rốt cuộc trước kia bé con đáng yêu này đã trốn ở đây vậy! Muốn hôn cô nhóc tới chết quá hức hức hức!]

Chung Huyền hoan hô trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười khẩy một cách thờ ơ:

“Đừng cứ quan tâm người khác mãi thế, có thời gian để lãng phí vậy chi bằng nhóc nghĩ cho bản thân chút đi. Chuyện nhóc nên cân nhắc vào lúc này không phải là trả y phục trong tay nhóc cho ta mà là tranh thủ lúc ta thích nhóc, hãy lấy lòng ta cho tốt, lợi dụng ta, không từ thủ đoạn lừa nhiều đồ tốt từ ta hơn, nếu không đến khi ta bỏ rơi nhóc thì nhóc chỉ còn con đường chết thôi.”

[Sao bé con này có thể lương thiện đến thế chứ! Ai lương thiện quá thì sẽ phải chịu thiệt thòi! Trước khi đối xử tốt với người khác thì phải đảm bảo mình tốt mới được, thói đời thời nay lương thiện không phải là chuyện tốt...]

Lúc này Chung Huyền thấy may mắn vô vàn khi hắn là người đưa Vu Hy đi, nếu lỡ bị đám ngụy quân tử Tiên môn đó đưa đi, chắc chắn nàng sẽ bị bắt nạt bởi tính cách mềm lòng lương thiện này mất thôi.

Vu Hy sững sờ nghe Chung Huyền nói, giọng của Chung Huyền rất lạnh lùng và rất khó nhận ra thiện ý trong đó, nhưng nếu nghe chung với tiếng lòng thì nàng có thể khẳng định hắn đang muốn tốt cho nàng thật.

Lúc trước nàng chưa từng dám chừa lại món gì tốt cho mình.

Theo giáo dục của Tiên môn, nếu nàng có hai quả lê, nhường quả to cho người khác thì mới là đệ tử ngoan đúng tiêu chuẩn.

Nhưng thật ra nàng rất đói, nàng rất muốn ăn quả to hơn.

Giờ Chung Huyền lại dạy nàng phải lo nghĩ cho bản thân nhiều hơn.

“Vậy...”

Nàng nuốt nước bọt, hỏi với giọng điệu nghiêm túc nhưng cũng lẫn đôi phần thấp thỏm: “Nếu ta chừa đồ tốt lại cho mình, huynh có thấy ta không ngoan không?”

Chung Huyền cau mày, giọng điệu trầm thấp dịu êm cũng trở nên trào phúng hơn: “Đương nhiên phải chừa đồ tốt lại cho bản thân, thứ mình muốn sao phải cho người khác chứ? Ai dạy nhóc mấy câu ngu xuẩn này vậy?”

[Đồ ngốc! Nhóc có ngoan hay không không phải do người khác quyết định, người ta thấy nhóc thế nào là chuyện của họ, nhóc chịu đói chịu lạnh lại là khổ nhóc phải chịu, sống theo cái nhìn của người khác là cách sống mệt nhất trần đời.]

[Bé con đã sống khổ như thế rồi, rốt cuộc tên khốn chết giẫm nào còn thèm muốn đồ của cô nhóc nữa!]

Chung Huyền bừng bừng sát khí nhìn Vu Hy, muốn có được câu trả lời từ Vu Hy, ngờ đâu lúc cúi đầu xuống lại va vào đôi mắt to ngập nước của nàng.

Thật ra ngay cả bản thân Vu Hy cũng chẳng ngờ mình lại thấy tủi thân lúc nói ra những lời đó như vậy.

Hóa ra, nàng cũng có tư cách ăn quả lê to.

Cảm giác muốn khóc như chẳng thể nào kìm chế được, nàng bấu chặt vạt áo của Chung Huyền, im lặng rơi từng giọt nước mắt như pha lê, nhanh chóng thấm ướt y phục của Chung Huyền, để lại những vệt nước li ti.

Còn Chung Huyền, đồng tử hắn chấn động dữ dội.

Hắn, hắn nặng lời tới vậy sao? Sao lại làm tiểu bán yêu khóc mất rồi?!

Thế là hắn quên mất mình đang vội vã lên đường, ngơ ra tại chỗ như con rối gỗ, gương mặt hung ác nay lại đầy hoang mang.

Làm sao đây? Phải làm sao đây? Nên dỗ trẻ con thế nào đây?

Hắn cố gắng nhớ lại thuở ấu thơ mà đã rất lâu rồi hắn chưa nhớ lại, muốn lục lại ký ức xem lúc mình khóc đã được cha mẹ dỗ dành thế nào, nhưng phải nghĩ đến nhức cả đầu mới nắm được chút manh mối.

Chỉ thấy hắn giơ tay lên một cách gượng gạo, rồi vỗ nhẹ lên lưng Vu Hy.

“Nín nào.”

Hắn ấp úng nói.

[Hức hức hức tiểu bán yêu khóc đỏ cả mắt rồi, chảy nước mắt nhiều sẽ có hại cho mắt, đôi mắt xinh đẹp như vậy thì nên cười nhiều lên mới phải!]

[Tại mình hết tại mình hết, sao mình có thể nói chuyện hung dữ với bé con chứ, ôi nhóc đừng khóc nữa, nếu sợ thì nhóc đánh ta cũng được mà...]

Chung Huyền tin chắc rằng nếu Vu Hy còn khóc mãi như thế, có lẽ hắn sẽ biểu diễn lộn mèo giữa không trung và trồng cây chuối để dỗ nàng mất.

Mà Vu Hy thừa biết mình khóc không phải vì Chung Huyền, không muốn để hắn tiếp tục lo lắng nên nàng bèn cắn môi ngẩng mặt lên, cố gắng không chảy nước mắt nữa, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn rưng rưng nước mắt, chóp mũi xinh xắn cũng ửng hồng.

Rõ ràng đã không còn chảy nước mắt nữa nhưng có vẻ dáng vẻ này còn làm người ta thấy thương hơn, như thể có thể vỡ nát ngay lập tức ấy.

Nàng nuốt nước bọt nhưng lại suýt rơi nước mắt lần nữa, vô cùng ngoan ngoãn nói với chất giọng mềm mại non nớt đã hơi khàn:

“Ta nín khóc rồi này.”

Chung Huyền suýt thì không kìm chế được nuốt chửng Vu Hy.

Thì ra sự trên đời này tồn tại một bé con đáng yêu đến mức khiến hắn chỉ mong sao có thể nuốt vào bụng thật!

Chung Huyền siết chặt bàn tay đang bế Vu Hy hơn, đang cân nhắc nên nói gì thì lại thấy có vẻ nàng đã quyết tâm gì đó, siết chặt vạt áo hắn nhích người lên, sau đó hôn nhẹ lên cằm hắn.

“Thế này, có tính là lấy lòng huynh không?”

Nàng nhúc nhích tai hồ ly đã đỏ bừng, e thẹn hỏi.

Lúc nãy khóc lớn quá chừng nên giờ trong lòng nàng đã không còn khó chịu như trước nữa, nàng sực nhớ tới thủ đoạn sinh tồn Chung Huyền dạy nàng, lại nghe tiếng lòng Chung Huyền không hề ghét mình, thế nên mới gom hết can đảm hôn hắn một cái.

Chẳng phải Chung Huyền luôn muốn hôn nàng sao, vậy nếu nàng chủ động hôn, chắc được tính là lấy lòng Chung Huyền nhỉ?

Ai ngờ sau khi được nàng hôn, Chung Huyền như bị phong ấn, chẳng có phản ứng gì, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng lòng hắn.

Vu Hy chợt thấy căng thẳng.

Lẽ nào sai rồi ư? Nàng làm vậy sẽ khiến Chung Huyền không vui?

Tuy nàng có dòng máu hồ ly mê hoặc người khác trời cho, nhưng quanh năm cô đơn một mình nên không biết nịnh nọt một người như thế nào.

Nghĩ đến đây nàng vô thức thấy thất bại, Chung Huyền đã tốt bụng dạy nàng nên làm gì rồi, thế nhưng nàng lại không học được.

Ai ngờ ngay sau đó, tâm trí nàng vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc.

[Chết tiệt, ôi khỉ thật, tổ tiên của con ơi!]

[Mình được hôn rồi! Mình được hôn rồi! Mình được bé con hôn rồi!]

[Sao bé con này sáng dạ thế, mình chết rồi mình chết rồi, cô nhóc hôn mình chết rồi! Nhất định cô nhóc muốn hôn mình chết!]

Không phải, ta không hề muốn hôn huynh chết.

Vu Hy sặc sụa, nàng rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, chỉ đành nhăn mặt băn khoăn.

Nhưng Chung Huyền cũng lên tiếng ngay lúc này, giọng nói dịu dàng khó che giấu được niềm hân hoan, nhưng lại ghì thấp tông giọng, vờ như điềm tĩnh: “Tính chứ, làm tốt lắm, sau khi về đến Ma vực, nhóc có thể chọn tùy thích đồ của ta, lát nữa y phục của nhóc cũng có thể thêm... mười bộ.”

[Mười bộ sao đủ, một trăm bộ! Thêm một trăm bộ! Cho cô nhóc hết cả gia tài luôn!]

Nghe thấy tiếng lòng của Chung Huyền vẫn đang rồ lên, cuối cùng Vu Hy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ cách lấy lòng này thành công rồi chăng?

Nàng âm thầm ghi tạc trong lòng, hài lòng ghi vào sổ nhỏ trong tim, lần sau vẫn có thể dùng tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play