Bí cảnh đầy mùi tanh nồng của máu.

Một tên Ma tộc đi nhanh qua khu rừng rậm nằm ẩn mình trong sương, cuối cùng dừng lại trước một chiếc hồ lạnh lẽo bị màn sương bao phủ.

Hắn ta nuốt ngụm nước bọt rồi cúi đầu xuống, giọng nói trong trẻo như làn suối mát lạnh của thiếu niên vang lên:

“Tiểu bán yêu, ngươi sắp chết rồi à?”

Vu Hy trước mắt hắn ta đang ngồi dựa vào gốc cổ thụ, ôm lấy chiếc đuôi hồ ly đã thấm đầy máu, ngơ ngẩn nhìn những mảnh vụn sáng rơi xuống giữa bóng cây.

Nàng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, gương mặt vẫn toát lên nét trẻ thơ nhưng đã thoáng lộ ra nét đẹp tuyệt sắc thu hút mọi ánh nhìn.

Khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy, người ta không hề cảm nhận được chút ngây thơ hay sức sống nào trên người nàng, thay vào đó chỉ có sự chết chóc vây quanh, hai hàng lông mi dài bị sương che phủ, đôi mắt to tròn trống rỗng, vô hồn, đôi môi tái nhợt, yếu ớt, gần như không phả ra được làn khói nào. 

Nghe có tiếng người vọng lại, ngón tay cứng đờ của nàng vô thức động đậy, chẳng lâu sau đã nhớ đến kiếm linh đã bỏ nàng đi từ rất lâu.

Nàng đã không còn sức lực để trừ gian diệt ác, bảo vệ cái thiện nữa rồi. 

Nàng nhắm mắt lại, không muốn ngó ngàng đến tên Ma tộc kia, nàng chỉ thấy xui xẻo, muốn lặng lẽ chết đi cũng không được toại nguyện.

Nhưng không ngờ tên Ma tộc đó bị nàng ngó lơ thì càng cảm thấy phấn khích hơn, hắn ta vén trường bào lên ngồi xuống bên cạnh nàng, tấm tắc vài tiếng rồi nhìn xuống Truyền Âm thạch đã vỡ nát vụn bên cạnh, dịu dàng nói:

“Lúc nãy lão đại của ta đã nghe thấy tất cả rồi, hình như đồng môn của ngươi không có ý định đến cứu ngươi thì phải?”

Nào chỉ không dự định đến cứu chứ, giọng nói vọng lại từ Truyền Âm thạch chất chứa đầy sự chán ghét và căm hận, cười đùa nghi ngờ rằng ả bán yêu đang sống dở chết dở chỉ giả vờ đáng thương thôi, còn nói nếu nàng muốn chết thì chết nhanh chút đi.

Thấy Vu Hy vẫn không thèm ngó ngàng gì đến mình, hắn ta đột nhiên bật cười, tiếp tục quan sát Vu Hy, giọng điệu cũng châm biếm hơn lúc nãy:

“Trên người bị đâm ba lỗ, đan điền nát vụn, chắc chắn là không cứu được nữa rồi, đúng là thảm quá đi, ngươi chỉ mới từng tuổi này, còn nhỏ hơn cả ta nữa đấy… Ai cũng nói thiện có thiện báo, nhưng xem ra một tên ác nhân như ta lại sống thọ hơn ngươi thì phải.”

Vu Hy thấy đối phương đến là để cười nhạo mình thì nghĩ bụng, quả nhiên là Ma tộc trời sinh phản nghịch, nghĩ vậy cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta nhưng ánh mắt thì lại chứa đầy sự khinh thường và chế nhạo:

“Cho dù có thảm đến đâu thì cũng không thể thảm hơn Ma tộc các ngươi được, nghe nói Ma tôn của các ngươi bị vạn người bao vây, thần hồn đều bị diệt, ngay cả tư cách để được luân hồi còn không có, đúng là đáng thương.”

Nàng nói rất chậm, giọng điệu cũng rất đặc biệt nhưng âm thanh nhẹ nhàng, êm tai kia lại như được phủ một lớp sương lạnh giá đến cùng cực.

Rõ ràng nàng đã yếu ớt đến mức chỉ còn một hơi tàn nhưng lại không hề sợ hãi.

Ai ngờ nghe xong những lời nàng nói, tên Ma tộc kia không những không tức giận mà còn bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên vai Vu Hy: “Tiểu bán yêu nhà ngươi biết ăn nói thật đấy, ta thích nghe, ngươi nói thêm đi!”

Vốn lục phủ ngũ tạng của Vu Hy đã bị thương rất nặng, bị đối phương vỗ một cái lập tức ọc máu.

Tên Ma tộc kia bị doạ cho một phen hú vía, vội vàng dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, không hề quan tâm đến việc máu của nàng sẽ làm bẩn bộ y phục màu trắng của mình.

Hắn ta vừa lau vừa lẩm bẩm oán trách: “Lúc nãy ta có dùng sức là mấy đâu…”

Vu Hy nhắm mắt, nàng cảm thấy rất phiền, thêm vào đó không tài nào hiểu được tên Ma tộc này đến đây với mục đích gì nên quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Tiên môn và Ma tộc vốn là kẻ địch không đội trời chung, tuy nàng là bán yêu nhưng đã vào Tiên môn nên không muốn dính líu gì đến đám Ma tộc tay dính đầy máu, xem mạng người như cỏ rác.

Tên Ma tộc ấy đã nhận ra sự thù địch của Vu Hy nhưng cũng mặc kệ, thấy nàng không ngó ngàng gì đến mình thì vẫn tiếp tục mặt dày nhích người lại gần hơn, đột nhiên hắn ta như phát hiện ra gì đó, hoảng hốt hét lên: “Tiểu bán yêu, tai của ngươi đâu?”

Vị trí vốn phải có một đôi tai hồ ly dài nay lại trống không, hình như còn có một vết sẹo rất dài nằm lấp ló giữa mái tóc đen tuyền kia. ( app truyện T Y T )

Bị cắt đi rồi.

Vu Hy không trả lời, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Tiểu bán yêu không thể nào giấu đi tai và đuôi hồ ly của mình, nhưng trên dưới Tiên môn đều chán ghét những thứ liên quan đến Yêu tộc, họ mặc định máu của Yêu tộc là thứ thấp hèn nhất. Vì để không làm mất thể diện của Tiên môn, vào năm nàng ba tuổi được Tiên môn nhận nuôi thì họ đã cắt phăng đi đôi tai hồ ly của nàng.

Tuy Vu Hy không trả lời nhưng hình như tên Ma tộc kia đã hiểu ra được thứ gì đó.

Hắn ta nhấc tay áo trái của Vu Hy lên, quả nhiên đã nhìn thấy một nhánh Long Diên thảo được giấu bên trong.

“Chẳng trách ngươi lại chạy đến nơi này… Ngươi muốn loại bỏ hết máu yêu trong người mình sao?”

Nghe nói chỉ cần ăn Long Diên thảo thì bán yêu sẽ có thể loại bỏ máu yêu trong cơ thể, hoàn toàn trở thành con người.

Nhưng ——

“Long Diên thảo là cỏ độc, một khi ăn nó thì ngươi sẽ sống bằng chết, đến lúc đó ngươi sẽ không thể thấy được ánh sáng, không thể tu luyện, cơ thể cũng sẽ bị biến dạng, trở thành một tên phế nhân người không ra người, ma không ra ma, ngay cả tuổi thọ cũng chỉ rút ngắn lại còn một năm, ngươi làm vậy vì cái gì chứ?”

“… Cỏ độc sao?”

Vu Hy ngạc nhiên, quay phắt lại.

“Đúng vậy, ngươi không biết sao?” Tên Ma tộc đó còn rất nhiệt tình lục tìm thứ gì đó trong túi trữ vật của mình, cuối cùng lôi ra một quyển Thần Nông Thảo Lục, lật đến một trang nào đó rồi chỉ cho Vu Hy xem: “Này xem đi, là cỏ độc.”

Vu Hy nhìn chằm chằm vào những con chữ rõ ràng trước mắt, sau khi sững người mất một lúc thì bật cười nghe rất chua xót.

“Ha ha.”

Cỏ độc.

Ăn Long Diên thảo là nhiệm vụ mà sư tôn đã giao cho nàng, hơn nữa còn yêu cầu buộc phải hoàn thành.

Sư tôn nói chỉ cần nàng ăn Long Diên thảo, loại bỏ được máu yêu thì nàng mới có cơ hội được người khác đối xử như con người, mới có cơ hội được Tiên môn chấp nhận.

Nàng hoàn toàn không ngờ đây lại là nhánh cỏ độc sẽ khiến nàng phải sống không bằng chết.

Vị sư huynh đồng môn bao dung rộng lượng, luôn dịu dàng với mọi người, hắn ta đưa nàng về Tiên môn nhưng lại đối xử với nàng như súc vật, thấy người khác ức hiếp, nhục mạ nàng cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Còn tiểu sư đệ đã bước một chân vào cõi chết nhưng được nàng cứu về và chăm sóc lại tránh nàng như tránh tà.

Ngay cả kiếm linh của nàng cũng xem thường thân phận bán yêu của nàng, đồng ý ký khế ước với nàng cũng chỉ vì linh khí ở Tiên môn, khi cảm nhận được nàng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng thì lập tức bỏ nàng đi.

Chỉ có sư tôn của nàng, tuy đối phương vẫn chán ghét dòng máu của Yêu tộc đang chảy trong cơ thể nàng nhưng lại không hề ngược đãi nàng, hơn nữa còn sắp xếp nơi ở, cũng đồng ý dạy nàng rất nhiều thứ.

Nhưng hóa ra ông ta cũng không khác gì đám người kia cả.

Chẳng trách sư tôn lại bảo nàng nhất định phải lấy được Long Diên thảo, cho dù là với tu vi của nàng muốn đến được đây thì chẳng khác nào là đi nộp mạng cả.

Chẳng trách lại không thấy đám sư huynh đệ vốn nên đến chi viện cho nàng, nếu như sư tôn chịu lên tiếng thì cho dù họ có ghét nàng đến nhường nào thì cũng không dám làm trái.

Mọi người đều căm hận nàng, muốn nàng chết.

Nhưng nàng đã làm gì sai chứ?

Kể từ lúc được nhận nuôi nàng luôn cảm kích không ngừng, quan sát sắc mặt mọi người, cẩn thận dè dặt sống qua ngày.

Người ta không muốn gặp nàng thì nàng sẽ không xuất hiện, người ta không muốn học chung với nàng thì nàng sẽ học một mình.

Lúc những đệ tử khác vui đùa với nhau thì nàng đã xách kiếm luyện công khi trời còn chưa sáng, lúc mọi người ăn mừng đón lễ tết thì nàng đang ở bên ngoài cứu trợ dân tị nạn, diệt trừ tai ương.

Nàng không có tuổi thơ nên chỉ có thể cố gắng ngoan ngoãn, vâng lời, chăm chỉ hơn ai hết, luôn nỗ lực để trở thành một đệ tử đủ tiêu chuẩn trong mắt mọi người.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Chỉ vì nàng là một bán yêu.

Nàng quay sang nhìn tên Ma tộc đang ngồi cạnh mình, những nỗi niềm uất ức và không cam chất chứa đầy trong lòng đều vỡ òa ngay vào khoảnh khắc này:

“Là bán yêu thì đáng phải bị người đời hận như thế sao?”

Khiến người ta căm hận, không được mọi người công nhận, cho dù có đi đến đâu thì cũng bị xem như một thứ đồ bẩn thỉu.

Nàng chưa từng xem thường bản thân mình, cũng chưa từng nghĩ mình là một kẻ thấp hèn.

Nhưng nếu như cả thiên hạ này đều nghĩ như thế vậy thì đó là sự thật ——

“Không đáng hận chút nào cả.”

Đối phương lên tiếng ngắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.

“Xem ra đám khốn nạn của Tiên môn đã xúi ngươi ăn Long Diên thảo rồi?”

Hắn ta hiểu ra mọi chuyện: “Ngươi không cần tin lời của đám người đó đâu, một chữ cũng không được tin, bán yêu thì làm sao nào? Ma tộc bọn ta thích bán yêu đấy, gặp được bán yêu sẽ như nhặt được bảo bối vậy!”

Khi thấy Vu Hy trưng ra bộ mặt hoài nghi nhân sinh thì hắn ta vội vàng giải thích thêm: “Thật đấy! Ma tu rất dễ đánh mất tâm trí, nhưng còn bán yêu bẩm sinh đã phù hợp với việc tu ma, cho dù có tu luyện thế nào cũng không phát điên lên được, là một hạt giống trời ban đấy!”

Nói vậy cũng được sao?

Vu Hy chưa từng nghe nói đến bao giờ.

Có lẽ do Vu Hy không hề che giấu sự nghi ngờ của mình nên khi Ma tộc thấy nàng vẫn chưa tin thì tức đến mức phải suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng giở thói trẻ con, lẩm bẩm một mình: “Ngươi tin hay không thì tùy, dù sao thì không nói đến những cái khác, chỉ nói đến việc vào mùa đông ngươi có chiếc đuôi đầy lông mềm mại để ôm, còn ta thì không có, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ tốt sao!”

Tốt sao?

Có một khoảnh khắc nào đó suy nghĩ của Vu Hy đã phải khựng lại.

Một tạp chủng bán yêu người không ra người, yêu không ra yêu là sự tồn tại thấp kém, vô tri.

Đây là những lời mà nàng được nghe từ trước đến giờ.

Nên trong mắt người khác, chiếc đuôi của nàng chính là thứ tượng trưng cho sự thấp kém ấy.

Vì để bảo vệ chiếc đuôi của mình không bị người ta cắt mất, ngày nào nàng cũng phải cẩn thận quấn chặt chiếc đuôi của mình lại, đồng thời giấu kỹ dưới bộ y phục, cứ như sợ bị người ta nhìn thấy, hơn nữa nàng còn không được xuất hiện trong những dịp trọng đại.

Nhưng bây giờ lại có người ngưỡng mộ việc nàng có đuôi sao?

Con ngươi nàng khẽ run lên, từ từ ngẩng đầu lên, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy đôi mắt cong vút của tên Ma tộc đó, còn chống tay lên cằm trông rất phấn khích:

“Nhìn ngươi như vậy là đủ biết bao nhiêu năm nay ngươi đã phải chịu khổ sở trăm bề rồi, như này đi, chúng ta gặp được nhau là duyên, ta giúp ngươi đánh vào Tiên môn, giết hết những người đã từng ức hiếp ngươi, ngươi thấy thế nào? Thẳng tay tàn sát cả nhà đám người đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play