Dược Linh cốc bốn bề núi non vây quanh, những căn nhà trúc cổ kính ẩn mình trong màn sương khói thung lũng.
Xuyên qua lớp sương mù mờ ảo là cây cầu đá loang lổ sắc màu, dấu tích của rêu phong bám đầy, nước đọng thành vệt, cỏ dại mọc um tùm, ít người chăm sóc.
Một bàn chân bị mối mọt ăn mòn bước lên cầu đá, loạng choạng đi về phía bên kia, nội tạng của hắn trống rỗng, trong lồng ngực nứt nẻ chỉ còn một trái tim nhơ bẩn vẫn đang đập yếu ớt.
Từ trên cao nhìn xuống, những người như vậy ở khắp nơi tựa như kiến cỏ, lang thang vô định tứ phía, thỉnh thoảng một hai kẻ va vào nhau rồi nhanh chóng lảo đảo tách ra.
"Ngươi lại tạo ra nhiều người rối như vậy à?"
Lục Thành tựa người bên giường, từ cửa sổ nhìn xuống những đám người rối qua lại, hứng thú nói: "Nếu số lượng nhiều hơn nữa, hàng ngàn hàng vạn người rối thả xuống phàm trần nhất định sẽ gây ra đại loạn."
"Độc thảo không đủ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT