Tơ Hồng tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, cậu cảm thấy lưỡi đau nhức, nóng rát như thể vừa ăn hết mười cánh gà cay biến thái.

Cậu tức giận nói với Hệ thống: “Có phải Hạ Thừa An đánh lén tôi lúc nửa đêm không?"

Hệ thống đáp: [Cục cưng à, nếu anh ta đánh cậu thì cũng không thể khiến lưỡi cậu đau được.]

"Ừ nhỉ, cũng đúng."

Tơ Hồng nói: “Vậy chắc chắn là do hắn quá chướng mắt, ảnh hưởng đến giấc ngủ đêm của tôi nên tôi mới bị nóng trong người như vậy."

Hệ thống có vẻ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nếu chất lượng giấc ngủ của Tơ Hồng giảm đi một chút thôi, thì có thể biết được chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Lúc này, Tơ Hồng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Rồi dừng lại trước giường cậu, vén màn giường lên.

Tơ Hồng nghĩ bụng quả nhiên là vậy.

Có phải Hạ Thừa An lại muốn nhân cơ hội cậu đang ngủ để tấn công không? May mà cậu phản ứng nhanh, lần này nhất định phải bắt quả tang hắn!

Ngay khi bàn tay kia sắp chạm vào cậu, Tơ Hồng mở mắt ra, nắm lấy tay hắn rồi bật dậy khỏi giường, chất vấn hắn một cách dõng dạc:

"Cậu định làm gì?"

Hạ Thừa An khựng lại, trên mặt không hề có chút bối rối nào khi bị bắt quả tang, hắn giải thích: “Tôi thấy cậu chưa thức dậy nên định gọi cậu dậy. Mấy ngày này buổi sáng hội Học sinh có đợt kiểm tra lớn, ai đi muộn sẽ bị phạt chép nội quy trường."

"Ồ," Tơ Hồng hoàn toàn không lo lắng mà nằm xuống lại, lấy chăn trùm kín đầu: “Chỉ là hội Học sinh thôi mà, tôi có sợ đâu. Cậu có biết hội trưởng hội Học sinh là gì của tôi không?"

"Gì?"

"Hôn phu của tôi."

Lời Tơ Hồng vừa dứt, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận sự kinh ngạc và ghen tị của Hạ Thừa An, nhưng bất ngờ cả phòng ký túc xá đều im lặng.

Cậu nghi hoặc vài giây, rồi lại thò đầu ra khỏi chăn, thấy sắc mặt Hạ Thừa An trở nên vô cùng khó coi.

"Cậu đã có hôn phu rồi sao?"

"Không được à?"

Tơ Hồng mới không nói cho hắn biết cuộc hôn ước này là hôn ước từ thuở nhỏ, đối phương thậm chí còn chưa biết mặt mũi cậu trông như thế nào.

Cậu thấy biểu cảm của Hạ Thừa An đặc biệt khó coi, tưởng rằng hắn đã sợ hãi, nên nhân cơ hội này cậu phát huy tối đa sự ỷ thế hiếp người, nhấn mạnh: “Trong trường này ai cũng là người của tôi cả, cậu dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo vị hôn phu của tôi đánh cậu đấy!"

Tơ Hồng nhấn mạnh một cách lý trực khí tráng, hoàn toàn không biết rằng sắc mặt Hạ Thừa An càng trở nên u ám hơn khi nghe cậu nói ba chữ "vị hôn phu".

Nhà họ Lâm và nhà họ Hạ có một số giao dịch kinh doanh, nhưng Hạ Thừa An chưa bao giờ nghe nói Lâm Lạc Thư có đối tượng hôn nhân nào cả.

Một người đàn ông thậm chí còn không xác định được thân phận, rốt cuộc có gì đáng để lưu luyến chứ?

Dòng chảy ghen tuông trong lòng hắn cuộn trào, ngón tay vô thức siết chặt, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, những lời nói thốt ra vô cùng khó khăn: “Cậu thích anh ta ở điểm nào?"

Hả? Hả?

Lời thoại của Hạ Thừa An có phải bị sai rồi không?

Hắn không phải nên cười lạnh một tiếng, rồi chế giễu cậu là đồ phế vật được nuôi bằng tiền, Lâm Lạc Thư không thể nào thích cậu được sao?

Còn về câu hỏi của Hạ Thừa An, Tơ Hồng làm sao mà biết được chứ?

Lúc cậu vào thế giới này, ngay cả người còn chưa gặp, chỉ có thể đáp lấy lệ: “Anh ấy tốt ở mọi mặt, chỉ có hai từ để miêu tả: hoàn hảo."

"Hừ hừ."

Hạ Thừa An cười lạnh hai tiếng, quay đầu bỏ đi, vẻ mặt trông rất giận dữ.

Hệ thống nói: [Cục cưng ơi! Chỉ số ghét bỏ của Hạ Thừa An đã thay đổi! Mà còn thay đổi một đoạn cực kỳ lớn!]

Không ngờ Hạ Thừa An nhẫn nhịn lâu như vậy, chỉ vì biết tin anh em mình bị cậu làm hư hỏng mà đã phá vỡ phòng tuyến.

Xem ra đây là một người có tính cách rất coi trọng tình anh em, ừm, điều này khá phù hợp với thiết định nhân vật của Hạ Thừa An.

Tuy nhiên, sự lo lắng của Hạ Thừa An hoàn toàn là thừa thãi. Theo diễn biến của cốt truyện, sau khi cậu phá sản, Lâm Lạc Thư sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước và cắt đứt quan hệ với cậu, điều này cũng đưa ra một tín hiệu rõ ràng cho các gia tộc khác vốn đã xao động.

Tơ Hồng đã phá sản chính là con chó nhà tang, ai cũng có thể một chân giẫm đạp.

Nghĩ đến đây, Tơ Hồng lại cảm thấy tức giận, bèn trút giận lên đầu Hạ Thừa An.

"Đứng lại!"

Tơ Hồng gọi Hạ Thừa An lại, dang rộng tay mình ra: “Cậu quên hình phạt của mình là gì rồi à? Làm người hầu của tôi, cậu phải phục vụ tôi thay quần áo."

Hạ Thừa An dừng lại tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Tơ Hồng đang dang rộng cánh tay như đang đòi ôm, trong thoáng chốc cơn giận dữ lại bị những cảm xúc khác che lấp.

Tơ Hồng còn nhỏ tuổi, dù có đối tượng hôn nhân cũng chưa phải là chuyện đã định sẵn.

Hơn nữa, dù có thì cũng không ngăn cản được hắn tiếp tục tranh giành, dù sao cũng không có bức tường nào không thể phá vỡ, chỉ có kẻ thứ ba không đủ nỗ lực mà thôi.

Hạnh phúc là phải tự mình giành lấy.

Hạ Thừa An quay người đi tới, tay cầm bộ đồng phục đã giặt sạch: “Không phải cậu không thích người khác động vào đồ của mình sao?"

"Bây giờ cậu không phải là người khác." Tơ Hồng ngồi ra ngoài một chút, sau đó nhắm mắt lại: “Hơn nữa đây là mệnh lệnh của tôi, cậu ngoan ngoãn nghe theo là được."

Tơ Hồng không nhìn thấy sắc mặt u ám của Hạ Thừa An đã dịu đi đôi chút vì câu nói này.

Những ngón tay thon dài rõ khớp xương kia đặt lên nút áo ngủ, giọng nói mang theo chút bồn chồn không giấu nổi.

"Vậy kẻ hèn này xin hầu hạ cậu chủ thay quần áo."

Hắn cởi chiếc nút đầu tiên, đầu ngón tay dường như vô tình lướt qua làn da mịn màng trên ngực.

Tơ Hồng nhạy cảm rùng mình.

Ánh sáng bình minh xuyên qua tấm rèm trắng, vụn vặt rơi vào trong, phủ lên làn da trắng ngần một lớp ánh sáng ấm áp.

Trên người cậu chủ nhỏ xinh đẹp chỉ toàn màu trắng hoặc hồng nhạt, vì đang ở độ tuổi phát triển nên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vẻ non nớt ngây thơ, thân hình mảnh mai, đường nét cơ bắp mang đến cảm giác thuần khiết chưa qua sự mài giũa của trần tục, thoạt nhìn tựa như những mầm non vào mùa xuân.

Nhận thấy Hạ Thừa An mãi vẫn chưa có động tĩnh, Tơ Hồng bực bội thúc giục: “Nhanh lên."

"Được."

Đáy mắt Hạ Thừa An sâu thẳm như một cái giếng cổ không thấy đáy, tay hắn đặt lên eo cậu, khoác áo đồng phục lên người cậu, hơi thở nóng hổi phả lên làn da mịn màng khi nói chuyện.

Tơ Hồng lùi lại một chút, nhưng đầu ngực nhỏ xinh lại âm thầm nhô lên một vài đường cong tinh tế.

Thật nhạy cảm.

Hạ Thừa An ấn lên eo thon của thiếu niên, lại tiến gần hơn, vừa giúp cậu mặc quần áo vừa hỏi: “Lâm Lạc Thư có từng hầu hạ cậu như vậy chưa?"

Đương nhiên là chưa rồi.

Có lẽ, ngay cả tên của vị hôn phu này Lâm Lạc Thư cũng không hề biết, nhưng cậu vẫn muốn giữ thể diện nên tiếp tục khoác lác: “Đương nhiên, anh ta rất nghe lời tôi, tôi bảo anh ta đi đông thì tuyệt đối không dám đi tây."

Kẻ lừa đảo nhỏ.

Hạ Thừa An hiểu rõ tính cách của Lâm Lạc Thư, những kẻ tự cao tự đại như vậy tuyệt đối không biết cách đối xử tốt với người khác.

Hắn cài nút cuối cùng, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng một nếp nhăn nhỏ ở cổ áo: “Để tiểu nhân hầu hạ cậu chủ đi rửa mặt nhé?"

"Được thôi, vậy cho cậu một cơ hội bế tôi qua đó."

Tơ Hồng ngoan ngoãn dang rộng cánh tay, sau đó vòng quanh cổ chàng trai, được một đôi tay rộng lớn đỡ lấy eo và đùi, bế xuống khỏi chiếc giường nhỏ.

Trước đây khi còn là bé Tơ Hồng, cậu thường phải dùng những chiếc tua nhỏ quấn chặt lấy các cây chủ gần đó, tận dụng nguồn tài nguyên xung quanh để có được những thứ mình muốn.

Vì vậy cậu không thấy có vấn đề gì khi bị bế qua bế lại.

Chỉ là Hạ Thừa An quá nhát gan, bị cậu dọa vài câu mà đã ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết tự mình đi xác minh một chút.

Thật ngốc!

Hạ Thừa An đặt cậu lên bệ rửa tay, hắn giúp cậu bóp kem đánh răng, đang định đưa bàn chải đánh răng cho Tơ Hồng thì chàng thiếu niên buồn ngủ ngáp một cái, rồi chống người hơi nghiêng về phía trước.

"Ah."

Tơ Hồng há miệng, đầu lưỡi đỏ hồng phấn lộ ra dưới tầm mắt của hắn, thậm chí trên đầu lưỡi ấy vẫn còn vết tích của những nụ hôn mút mát đêm qua.

Thật là một cậu chủ nhỏ không hề có tính phòng bị.

Hạ Thừa An nâng cằm cậu lên, đưa bàn chải đánh răng có mùi bạc hà vào miệng, Tơ Hồng nhíu mày rồi nhổ bàn chải ra.

"Cái gì đây? Kem đánh răng của tôi là vị dâu tây mà."

"Là của tôi," Hạ Thừa An nói: “Lần đầu hầu hạ người khác nên còn chưa quen, vì vậy lấy nhầm, hay cậu dùng tạm vậy."

Tơ Hồng trừng mắt nhìn hắn: “Cậu tốt nhất đừng có lén lút trả thù tôi đấy."

"Đương nhiên là không rồi."

Hắn chỉ muốn để lại mùi hương của mình trên người Tơ Hồng, thậm chí là trong miệng cậu - nơi thường xuyên nói ra những lời cay độc nhưng lại quá mức mềm mại này.

Hạ Thừa An che giấu những suy nghĩ đen tối trong lòng, hắn ấn vào hàm dưới để mở môi Tơ Hồng ra, đưa bàn chải vào trong khoang miệng hẹp.

Bàn chải mang theo mùi bạc hà mà Tơ Hồng không thích, mùi vị đặc biệt kích thích, nhưng đầu lưỡi bị đè xuống nên không thể vùng vẫy.

Theo động tác của hắn, cẩn thận chà qua từng chiếc răng, thăm dò sâu hơn vào bên trong.

Cổ họng Tơ Hồng co thắt theo động tác của hắn, sinh ra cảm giác muốn nôn mạnh mẽ, khóe mắt ửng lên một vòng ẩm ướt.

Cậu giơ tay vung vẩy đánh về phía Hạ Thừa An, đập vào má hắn.

Một tiếng "bốp" giòn tan vang lên trong phòng tắm.

Trên gương mặt tuấn tú ấy để lại một vết đỏ rõ ràng.

Tơ Hồng chống người vào bồn rửa, cậu cúi người xuống, bờ vai run rẩy khi nôn ọe, xương bả vai hơi nhô ra đến lưng dưới tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.

Cậu quay đầu lại, từ khóe mắt đến sống mũi đỏ ửng một mảng, tức giận đến nỗi lông mi cũng run rẩy: “Cậu cố ý, Hạ Thừa An!"

Cố ý nói gì mà hầu hạ cậu, tất cả đều là cớ để trả thù!

Hạ Thừa An cầm khăn mặt trong tay, nhưng bị Tơ Hồng giật lấy, tức giận nói: “Cậu không muốn làm thì có thiếu gì người làm, hôm nay cậu cút khỏi ký túc xá cho tôi!"

"Cậu muốn tìm ai? Lâm Lạc Thư? Hay là mấy tên đàn em của cậu?"

"Không liên quan gì đến cậu? Tôi muốn tìm ai thì tìm!"

Xung quanh Tơ Hồng chưa bao giờ thiếu lựa chọn, vị trí của hắn có thể được rất nhiều người thay thế, chỉ cần khiến cậu chủ nhỏ hơi không hài lòng một chút là sẽ bị đưa vào danh sách đen triệt để.

Hạ Thừa An cũng không phải lần đầu trải nghiệm tính khí của Tơ Hồng.

Hắn biết mình quá nóng vội rồi.

"Cậu chủ nhỏ, đừng giận nữa," Hạ Thừa An đón lấy khăn mặt, dùng nước ấm làm ướt rồi cẩn thận lau mặt cho cậu, thuận theo lời cậu mà nói tiếp: “Làm sao tôi dám cố ý chứ? Đắc tội với cậu ở trường học chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Tôi muốn lấy lòng cậu còn không kịp."

Tơ Hồng quả nhiên dịu đi không ít, đôi mắt đen láy ướt át hé ra một chút sau khăn mặt, nghi hoặc nhìn hắn, dường như bất ngờ trước sự nhún nhường này của hắn.

Nhưng Hạ Thừa An hoàn toàn không thấy có vấn đề gì khi hạ thấp tư thế của mình.

Vợ của mình thì phải do mình cưng chiều.

Hắn dịu dàng nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý, cho tôi thêm một cơ hội nữa nhé. Trên bàn ngoài kia có hoa quả cắt sẵn và bánh ngọt nhỏ tôi mua để cậu ăn sáng, còn đặt thêm một phần anh đào nữa."

Nghe thấy câu cuối cùng của hắn, đôi mắt Tơ Hồng lập tức sáng lên, giả vờ kiêu kỳ ho khan hai tiếng: “Được rồi được rồi, lần này tạm tha cho cậu."

Cậu nhảy xuống bệ rửa tay, mang dép lê bước tách tách ra ngoài, mở túi giấy trên bàn.

"Tất cả đều là cho tôi sao?"

Hạ Thừa An không nhịn được mà khóe môi cong lên.

Tính khí lớn, mà tính hay quên cũng lớn như vậy, chỉ cần một chút bất ngờ nhỏ là đã dỗ ngọt được rồi, sao lại ngoan ngoãn thế này.

Thật đáng yêu.

Bé cưng dễ dàng tha thứ cho chồng quá.

Hạ Thừa An đi theo ra ngoài.

Tơ Hồng ăn anh đào, làm đôi môi nhuộm một lớp ánh sáng đỏ.

Hắn ngồi xuống giúp cậu mang vớ cotton ngắn, nói: “Bé cưng này, tòa nhà dạy học xa quá, nếu đi bộ qua đó dễ làm chân mỏi lắm, để tôi bế cậu qua nhé?"

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy sự chân thành và mong đợi.

Tơ Hồng do dự một chút.

Dù sao đây cũng là đề nghị của chính Hạ Thừa An, cậu lại chẳng mất mát gì.

Hơn nữa, nói không chừng ức hiếp Hạ Thừa An trước mặt nhiều người như vậy, để tất cả mọi người biết cậu độc ác đến mức nào, chắc chắn có thể thu được nhiều chỉ số ghét bỏ hơn.

"Được thôi," Tơ Hồng vừa ăn bữa sáng Hạ Thừa An mua, nhưng cậu ăn ít nên nhét quả anh đào không ăn hết vào miệng Hạ Thừa An: “Xem như cậu biểu hiện không tệ, thưởng cho cậu đấy."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play