Hàm Xuyến tốn không ít nước bọt để giải thích cho Tiểu Song Nhi suốt cả buổi, rằng đây là món ngon có từ mấy trăm năm trước ở khu vực Lưỡng Quảng, ngửi thì như phân... à nhầm, ngửi cũng không giống phân, chỉ là do măng chua nên mùi không giống bình thường...
Nhưng ăn vào thì tuyệt đối ngon!
Nếu không ngon thì làm sao có thể lưu truyền bao nhiêu năm như vậy?
Có câu nói thế nào nhỉ?
Người xưa đã đánh giá hết những món ăn ngon và không ngon rồi – món ngon, như gà vịt trâu bò cá, đã trở thành gia cầm gia súc được thuần dưỡng thành công trong hàng ngàn năm văn hóa ẩm thực, còn những món không ngon, thịt chát vị đắng, thì chỉ có thể ăn cho lạ, ăn cho có vẻ, chứ chẳng có ý nghĩa gì; còn một tiêu chuẩn đánh giá nữa, đó là những thứ có thể lưu truyền lại được, chắc chắn là những thứ được dân chúng hết lời khen ngợi, những thứ không ngon thì đã biến mất trong dòng sông lịch sử từ lâu.
Mỗi vùng một phong tục, mỗi cây mỗi hoa đều là học vấn cả.
Hàm Xuyến nhìn bóng lưng Tiểu Song Nhi bưng nồi đồng đi xa, khoanh tay trước ngực, cười rất mãn nguyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play