Cù nương tử nói mà giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Hàm Xuyến đứng ngây ra tại chỗ, bị doạ đến mức miệng há hốc không khép lại được.
“Chém… chém đứt một cánh tay.”
Cù nương tử mỉm cười, đặt chiếc muỗng bạc chạm trổ xuống, nhàn nhạt nói: “Phu quân tôi đã đổi quản sự và chưởng quầy của tửu lâu, đuổi người cũ xuống làm việc ở Thiên Tân Vệ. Người trong tửu lâu thấy hắn thuận lý thành chương tiếp nhận việc kinh doanh của Lưu Tiên Cư, liền cho là ý của tôi, chẳng ai dám đến bẩm báo. Một là sợ hắn tính sổ, hai là sợ vợ chồng chúng tôi cùng một ruột.”
Cù nương tử nếm một ngụm trà sữa, gật đầu, mỉm cười chuyển chủ đề: “Trà và món ăn nhẹ ở chỗ cô thật không tồi.” Rồi lại tiếp tục nói, giọng ôn hòa nhưng ẩn chứa vài phần hờ hững: “Hắn giữ tửu lâu, tôi trông hậu viện. Tửu lâu nhìn qua tưởng như kiên cố vững vàng, nhưng thực ra chạm nhẹ là vỡ — gia nghiệp trăm năm của Cù gia, sao có thể để thằng nhãi ranh kia phá hoại. Hậu viện do tôi trông coi thì kín như thùng sắt, tôi đã nói phải thấy máu, thì hôm nay nhất định phải thấy máu.”
Hàm Xuyến tròn xoe mắt. Nếu có gương đồng, nhất định nàng sẽ thấy trong mắt mình đang lấp lánh như có sao.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT