Hàm Xuyến cảm thấy trán mình đang toát mồ hôi, khóe mắt vô thức liếc sang Tiểu Song Nhi, lại thấy nhóc nha đầu chết tiệt kia đang bặm môi cười trộm.
Rất tốt.
Cơm của Song béo, giảm một nửa.
Chuyện đã như đinh đóng cột, ai cầu tình cũng vô dụng!
Nàng quay đầu lại, chuyện này vẫn phải từ chối rõ ràng, Hàm Xuyến vắt óc nghĩ câu từ: “Người mà phu nhân coi trọng, tất nhiên là người rất tốt, chỉ là…”
Lời Hàm Xuyến còn chưa dứt, Phùng phu nhân đã cướp lời: “Tất nhiên rồi! Ngụy tiểu ca nhi, ồ, tiểu sinh ấy họ Ngụy, nhũ danh là Ma Cách, đại danh thì cha ta chưa nói cho ta biết, về sau hai người gặp nhau rồi thì cô tự hỏi nhé. Ta đã gặp người thật rồi, quả là rất tuấn tú, lông mày thanh mảnh, mắt dài, dáng người cao gầy, cao hơn cô khoảng một cái đầu, tính tình cũng tốt, nói chuyện luôn mang ba phần ý cười, chưa từng thấy hắn cãi cọ với ai. Chỉ là hơi rụt rè, kiểu cách của người đọc sách ấy mà… Lúc ta mới gả cho Tắc Thành, hắn rửa mặt hay thay vớ cũng phải tránh ta... Nhưng sống chung lâu rồi, bất kể là mặt ngọc thiếu lang gì đó, cuối cùng cũng thành một đại lang gãi chân thôi.”
Phải nói, giọng điệu của Phùng phu nhân quả thật không tệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT