Vệ Đình trả lại mũi tên được giấu trong ống tay áo kia cho Trử thị, cười một cách giễu cợt: "Đại tẩu, năm đánh một, quá đáng quá rồi."
"Là năm đánh hai!" Tưởng thị sửa lại, chỉ vào cái cây lớn phía trên đầu,"Kia kìa ở đó, còn một người đang bị treo ở trên cây."
Tô Thừa xấu hổ, bối rối mà cười gượng một cái nhưng lại rất đẹp trai: "Nữ tế."
Vệ Đình thi triển khinh công, giải cứu cho nhạc phụ mình xuống.
Trong đại sảnh nhà chính, Tô Tiểu Tiểu âm thầm đặt cung tên trong tay xuống, vân đạm phong kinh* mà nói: "Con đi nấu cơm."
* (Vân đạm phong kinh): thờ ơ; lạnh nhạt; bình thản; không màng đến điều gì khác, thanh thản, hư vô, gió thoảng mây trôi, gió nhẹ mây bay
Vệ lão thái quân khẽ nhếch khóe miệng lên, nha đầu này, dám giương cung lên trước mặt bà ấy, thật sự vô cùng gan dạ, táo bạo!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play