Khi ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe van, tầm nhìn trở nên rất hạn chế, cộng thêm việc bên ngoài trời tối om, mặc dù có ánh trăng nhưng ghế ngồi lại che khuất nên không thể nhìn được phía trước. 
Ỷ Thiên Đồ Long ngồi ở hàng giữa, cậu ta rướn cổ nhìn về phía trước, chỉ thấy có thứ gì đó nằm ngổn ngang trên con đường đất hoang vu, phía trước lại là một khúc cua lớn của đường núi, chắc còn một hai cây số nữa thì mới đến thôn, nhưng đường núi không phải đường thẳng, nên có lẽ khoảng cách thực tế không xa như vậy.
Tài xế Chu Triệt không dám xuống xe, nên chỉ có hai người ngồi ở hàng ghế giữa là Triệu Thác và Ỷ Thiên Đồ Long xuống xe để xem xét tình hình.
Tiểu Toàn và Tôn Phi Phi thì chia nhau nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ xe ở cả hai bên, dường như sợ có thứ gì đó chui ra bất thình lình từ rừng cây bên đường hoặc phía dưới sườn núi.
Trên xe có một cái đèn pin, Triệu Thác cầm nó trong tay, sau khi bật đèn pin thì đi về phía trước xe.
Có hai thân cây chết khô nằm chình ình ngay giữa đường, chắc là bị nước cuốn xuống từ sườn dốc bên cạnh, nhìn về phía trước nữa thì đường đất cũng bị sạt lở, nhưng lại có một đường mòn nhỏ do người đi lại tạo thành, kéo dài xuống dưới từ khúc cua này và hướng về phía ngôi làng.
“Đường phía trước xe không đi được nữa đâu.” Triệu Thác trở lại bên cạnh xe, mở cửa xe, không lên xe mà nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi bộ vào làng thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play