Edit Ngọc Trúc
Cổ áo rộng bị kéo mạnh gần như bung ra.
Chỉ thấy trên làn da tái nhợt của Vương Thành Minh, một dấu bàn tay màu đen nhàn nhạt hằn rõ ngay xương bả vai trái, chỉ cần đi xuống một chút nữa là có thể chạm đến vị trí chính giữa lưng.
Vương Bác Duệ khi thấy Dung Cảnh duỗi tay cũng đã đoán được vài phần, lúc này thấy dấu tay kia trên vai Vương Thành Minh, sắc mặt lập tức đại biến: “Dung tiên sinh, đây là…”
Dung Cảnh lắc đầu, không trả lời. Cậu nhìn dấu bàn tay ấy vài giây, rồi mới nhẹ nhàng vươn tay, nhanh chóng lướt đầu ngón tay qua trên đó.
Như băng gặp lửa, dấu tay nhỏ màu đen kia khi bị ngón tay của Dung Cảnh chạm vào, liền “xuy xuy xuy” mà bốc lên một làn sương đen nhàn nhạt, cùng với một tiếng rít the thé quái dị, dần dần tiêu tan giữa hai ngón tay thon dài của cậu.
Vương Thành Minh không thấy được tình hình phía sau lưng mình, nhưng lại nghe tiếng rít kỳ quái ấy, lại liên tưởng đến những chuyện kỳ lạ xảy ra trong nhà mấy ngày gần đây, thêm cảm giác rõ ràng có người đẩy hắn ta từ cầu thang xuống hôm trước… Trán liền túa ra một lớp mồ hôi lạnh, cả người cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy.
Mà như vậy lại càng tiện cho Dung Cảnh tiếp tục ra tay. Cậu khẽ hài lòng nâng tay lên, tay còn lại từ trong túi lấy ra một lá bùa màu vàng nhạt, nhẹ nhàng bao lấy đoàn sát khí đang cuộn quanh đầu ngón tay.
Bằng mắt thường có thể thấy, lá bùa vốn phát ra ánh sáng vàng dịu nhẹ lập tức ảm đạm đi không ít.
Vương Thành Minh chỉ cảm thấy người nhẹ hẳn, vai vốn còn lạnh lẽo và đau nhức cũng như bị bàn tay của Dung Cảnh lau qua mà thần kỳ biến mất.
“Ba, cái này là……” Vương gia xưa nay vốn có quan hệ qua lại với sư môn của Bùi đại sư, Vương Thành Minh bên cạnh cũng có Lưu đại sư đi theo, nên tự nhiên biết lá bùa vàng trong tay Dung Cảnh là thứ gì.
Nhưng cũng chính vì hiểu rõ nên hắn ta càng kinh ngạc Dung Cảnh thoạt nhìn thực sự quá trẻ.
Cậu càng giống như con cháu của đại thế gia nào đó, hoàn toàn không giống người trong huyền môn.
Vương Bác Duệ cũng nhìn về phía Dung Cảnh.
“Một chút trò mèo do mấy thứ kia để lại thôi.” Đầu ngón tay Dung Cảnh khẽ động, một làn khói nhẹ nhàng bốc lên, bao lấy lá bùa chứa sát khí, tức thì tan biến không một dấu vết, ngay cả bụi cũng không còn.
Bùi đại sư chứng kiến cảnh này, đồng tử không khỏi co rút.
Lại là dẫn linh khí làm mồi, diệt sát khí trong vô hình…
Dung Cảnh lại không biết hành động vừa rồi của mình lại khiến đối phương chấn động đến nhường nào. Cậu lấy khăn giấy lau tay, trầm ngâm nói: “Chỉ là tình hình này có vẻ nghiêm trọng hơn tôi tưởng một chút.”
Tuy rằng thứ mà Vương Nhất Chu trêu vào hung lệ, lại còn mang nhân quả, nhưng Vương Thành Minh là cha của hắn, nhân quả lẽ ra phải nhẹ hơn một tầng mới đúng.
Nhưng có lẽ do Vương Nhất Chu suốt ngày theo sát bên người Vương Bác Duệ, lại được ánh sáng công đức trên người ông che chở, nên mấy thứ kia không thể trực tiếp ra tay với Vương Nhất Chu, đành phải xoay sang hại người có huyết thống trực tiếp là Vương Thành Minh.
Nếu đúng là như vậy, hiện giờ Vương Bác Duệ đang ở bệnh viện, mà Vương Nhất Chu bên người lại chẳng có gì che chắn…
Dung Cảnh hơi nheo mắt: “Phải trở về Vương gia một chuyến.”
Sắc mặt Vương Bác Duệ biến đổi, nhưng cũng không hỏi nhiều: “Được.”
Tài xế vẫn luôn chờ dưới lầu.
Dung Cảnh đi trước mở cửa rời đi. Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vương Bác Duệ, cậu thuận tay đưa cho Vương Thành Minh hai tấm bùa trừ sát. Dù đây không phải bùa được vẽ khi cậu ở trạng thái đỉnh cao, nhưng lượng linh khí ẩn chứa trong đó cũng không ít, miễn không phải tà vật bản thể kéo tới thì hoàn toàn có thể chống đỡ một thời gian.
Mà với một đầu sỏ như Vương Nhất Chu vẫn đang vênh váo ngay trước mắt, đám oán niệm kia còn lo tới phiên Vương Thành Minh sao?
Cả nhóm đi thang máy xuống dưới.
Khi sắp bước ra khỏi khu nội trú, Dung Cảnh bỗng nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về một phía xa xa.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đang chui vào trong xe dưới bóng chiếc dù đen. Cậu chỉ kịp nhìn thấy gương mặt nghiêng khi người kia cúi xuống ngồi vào xe.
Gương mặt lạnh lùng mà anh tuấn, khiến người ta cảm thấy có phần quen thuộc.
Nhưng sát khí trên người đối phương lại quá nặng, thậm chí nồng tới mức dù đã cách xa vẫn còn như bám lấy không tan. Mà người mà cậu nghĩ tới lại là một vị thập thế tử có mệnh đế vương, cho dù hiện tại đã không còn triều đình hay hoàng đế, thì cũng đáng lẽ phải có khí tượng long mạch quanh thân, vận thế cực thịnh.
…… Có lẽ nhận nhầm rồi.
Người có gương mặt giống nhau trên đời không phải ít, huống chi sau khi hồn thể chuyển thế đầu thai, cũng không phải ai cũng sẽ mang dáng vẻ kiếp trước.
Dung Cảnh lại nhìn về phía ấy một chút, sau đó liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiên sinh? Xin hỏi bây giờ về nhà cũ hay là đến công ty ạ?” Trong chiếc xe Lincoln sang trọng, tài xế chú ý thấy người đàn ông ở ghế sau đang trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận hỏi.
Tạ Huyền Khinh khẽ động ánh mắt, thu hồi tầm nhìn, thản nhiên nói: “Về nhà cũ.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
.
Nhà cũ của Vương gia nằm ở khu biệt thự cao cấp bên rìa nội thành. Từ xa đã có thể thấy cánh cổng sắt lớn khắc hoa tinh xảo, bên trên là những dây nguyệt quế và trường xuân bám kín, trông thanh nhã và tươi mát lạ thường.
Xe quẹo tới trước cổng, bảng số vừa quét qua, cánh cổng lớn từ từ mở ra. Tài xế khéo léo bẻ tay lái, chậm rãi lái xe vào trong.
Không còn cây cối che chắn như bên ngoài, toàn bộ bố trí biệt thự Vương gia lập tức hiện ra trước mắt Dung Cảnh.
Chỉ thấy vài căn biệt thự phong cách châu Âu được bố trí có chủ ý giữa khu vườn, căn biệt thự chính ở giữa đối diện với núi giả và đài phun nước, dòng nước róc rách luân chuyển chảy ra từ khe núi nhân tạo, như thể một dòng thác lao thẳng về phía cửa lớn biệt thự.
Phong thủy có câu, “tài như nước”, nước chảy tức là tài vận, thiết kế như vậy rõ ràng là một cục phong thủy dẫn tài khéo léo nước chảy cuồn cuộn không ngừng, tượng trưng cho tài lộc dồi dào đổ vào nhà họ Vương.
Núi giả như mũ quan, ngụ ý “vận làm quan”, nước được điều chỉnh đặc biệt để lưu động, lấy chữ “sống” trong thủy để hóa giải sát khí ẩn trong chữ “quan”, khiến cục phong thủy này cân bằng hài hòa, không gây họa cho chủ nhân ngụ tại đây.
Nhưng đó chỉ là những chi tiết phụ, mấu chốt vẫn nằm ở vị trí tọa lạc của các căn biệt thự. Dựa theo bố cục nhật nguyệt tinh đồ làm đế, kết hợp bát quái luân hồi, tài vận chảy vào nhà như suối róc rách, sát khí lại bị khéo léo ngăn cản bên ngoài. Còn có một tầng trận pháp tinh vi bảo hộ, khiến toàn bộ khu biệt thự tà ám khó xâm, phong thủy bình hòa.
Nơi này có thể tính là đỉnh cao trong các khu nhà.
“Cũng có chút ý tứ.” Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt quét một vòng, như đang suy nghĩ gì đó.
Bùi đại sư nghe vậy thì biết ngay cậu đã nhìn ra được cục phong thủy này, vừa kinh ngạc Dung Cảnh ở phương diện phong thủy cũng có tạo nghệ cao đến vậy, vừa cảm thấy tự hào.
Vì người thiết kế phong thủy cục này, không ai khác, chính là sư thúc của hắn vị phong thủy đại thiên sư trấn môn của sư môn họ.
Chỉ là sư thúc hắn tốn hơn nửa tháng mới sắp đặt xong, mà Dung Cảnh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra hết…
Nói không khó chịu là giả, nhưng hôm nay bị Dung Cảnh liên tục “đập vào mặt” quá nhiều lần, Bùi đại sư chỉ buồn bực một lúc rồi cũng âm thầm chấp nhận.
Vương Bác Duệ đương nhiên cũng hiểu rõ phong thủy nhà mình thế nào, được nghe một câu “có chút ý tứ” từ miệng Dung Cảnh, trên mặt không khỏi lộ chút ý cười.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, ánh mắt Dung Cảnh đã rơi vào căn biệt thự phía bên cạnh: “Chỉ là, phong thủy luôn xoay vần, cục phong thủy này bố trí đã mười hai năm, cũng đến lúc xuất hiện sơ hở rồi.”
Nụ cười trên mặt Vương Bác Duệ cứng đờ. Giờ mới để ý, từ sau khi hoàn thiện bố trí phong thủy này, trong nhà đúng là không gặp tà khí, nhưng mấy ngày gần đây…
Bùi đại sư cũng ý thức được điểm này, sắc mặt có chút khó coi.
“Nhưng hôm qua tôi đã cùng sư huynh Lưu kiểm tra toàn bộ cục phong thủy một lượt, cũng không phát hiện chỗ nào có sơ hở.” Hắn nhíu mày, có vẻ không tán đồng.
Dung Cảnh thản nhiên gật đầu, ánh mắt lướt qua chỗ băng gạc trên cổ tay hắn: “Có sơ hở hay không, cứ tới căn biệt thự kia xem thử là rõ.”
Vương Bác Duệ không tham gia vào đối thoại, nhưng lập tức cho người đi kiểm tra.
Bùi đại sư há miệng định nói gì đó, lại không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể ủ rũ đi theo sau Dung Cảnh.
Thực ra trước đó Dung Cảnh đã mơ hồ cảm thấy trận phong thủy này có vấn đề, lần này đến xem thì càng xác nhận thêm. Sau khi chỉ điểm cho Vương Bác Duệ, cậu liền tiếp tục hướng về căn biệt thự chính giữa mà đi.
Nói ra thì kỳ lạ, rõ ràng là trung tâm của cục phong thủy, hiện giờ lại đang nắng ráo, vậy mà căn biệt thự ấy lại toát lên một loại cảm giác ẩm ướt âm u như bị dầm mưa, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trước cửa, Dung Cảnh dừng lại. Nghĩ một chút, cậu lấy ra hai lá bùa tránh sát, đưa cho Vương Bác Duệ.
Đến mức Bùi đại sư cũng phải đeo tiểu kiếm gỗ đào trước ngực, phía trên linh quang lấp lánh, hiển nhiên có tác dụng nhất định trong việc trừ tà tránh sát.
Biệt thự dường như không có người hầu, vừa đẩy cửa bước vào, cả phòng khách im lặng như tờ, chỉ có tiếng va đập nặng nề truyền từ lầu trên xuống, vang vọng trong không gian trống trải, nghe càng thêm quỷ dị.
Vương Bác Duệ xưa nay chưa từng gặp phải cảnh tượng thế này, chỉ có thể cắn răng, nắm chặt hai tấm bùa hộ thân mà đi theo sau. Ngay cả Bùi đại sư cũng bị oán khí và sát khí dày đặc trong nhà làm cho kinh sợ, tay cầm tiểu kiếm gỗ đào không ngừng lẩm bẩm tụng niệm.
Chỉ có Dung Cảnh là vẻ mặt không hề thay đổi, bước đi thong thả giữa làn oán sát khí dày đặc, mỗi cử động đều có thể nói là ung dung, tao nhã, quý phái.
Không, từ lúc bọn họ nhìn thấy cậu thanh niên này, trên người cậu đã toát ra một khí chất như vậy khiến người khác không dám xem thường dù chỉ một chút.
Tiếng va đập truyền từ lầu hai. Dung Cảnh bước tới cửa thang lầu dẫn lên tầng trên, liền thấy một người đàn ông mặc đạo bào đang ngồi xếp bằng canh giữ ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, người nọ quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Ta đã nói trước khi ta ra ngoài, không ai được phép lên đây! Mau chóng lui ra ngoài!”
Trên người ông ta quần áo lộn xộn, vạt đạo bào loang lổ máu, hiển nhiên là vừa trải qua một trận ác chiến.
Ánh mắt Dung Cảnh đảo qua mặt hắn, nhưng không hề dừng lại, cũng không lui theo lời hắn nói, mà tiếp tục đi về phía trước.
“Này!” Người đàn ông mặc đạo bào vươn tay ngăn cậu lại, “Ta không đùa với ngươi đâu! Muốn giữ mạng thì mau rút lui!”
Dường như để ứng với lời ông ta nói, tiếng va đập bên trong bỗng chốc trở nên dồn dập hơn, như thể có người không kiềm chế được mà đang lấy đầu mình đập mạnh vào đâu đó.
Dung Cảnh hơi nhíu mày, vừa định mở miệng, thì Bùi đại sư cũng đã bước lên theo sau, vừa nhìn thấy nam nhân ngồi trước cửa thang lầu thì khẽ sững người, ngạc nhiên thốt lên: “Lưu sư huynh?”
Thì ra, người canh giữ ở đây không phải ai khác, chính là đồng môn của Bùi đại sư vị thiên sư họ Lưu từng kéo Vương Thành Minh ra khỏi tầng lầu kia, cũng vì thế mà bị thương nhẹ.