Edit Ngọc Trúc
So với Vương Nhất Chu tùy tiện làm bậy, người thật sự nắm quyền Vương gia là Vương Bác Duệ lại khôn khéo và vững vàng hơn rất nhiều.
Cũng chính vì vậy mà ông nhạy bén hơn Vương Nhất Chu, có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác thường trên người Dung Cảnh.
Nhưng dù có nhìn ra, ông cũng không vạch trần. Chỉ cần Dung Cảnh thật sự có bản lĩnh, vậy thì bất kể bản lĩnh đó từ đâu mà đến, chuyện đó cũng không còn quan trọng.
Vương Bác Duệ suy nghĩ một lúc, mới chống gậy đứng lên, chậm rãi mở miệng:
“Nghe nói trước đó Dung tiên sinh đã xem qua tướng mạo cho đứa cháu bất hiếu của tôi, nói rằng trong ba ngày sẽ gặp tai họa, còn liên lụy cả cha mẹ nó...”
“Không biết tai họa đó, có cách nào hóa giải không?”
Bùi đại sư vẫn im lặng từ nãy giờ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Dung Cảnh.
Cậu thật sự có cách sao? Chỉ là một người trẻ tuổi như thế...
Ngay từ lúc bọn họ vừa bước vào, Dung Cảnh đã biết rõ ý đồ của họ. Bây giờ bị ba ánh mắt đồng loạt dõi theo, cậu cũng chẳng buồn ra vẻ gì.
Đặt chiếc ly trong tay xuống, Dung Cảnh nhàn nhạt mở miệng:
“Có.”
Sắc mặt Vương Bác Duệ liền lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh, ông lại nghe Dung Cảnh nói tiếp:
“Nhưng tai họa này vốn là do người gây ra. Vạn sự đều có nhân quả. Thay vì hỏi tôi có cách giải không, chi bằng hỏi thử Vương thiếu năm xưa đã làm ra chuyện gì.”
Ánh mắt nhàn nhạt ấy đột nhiên quét sang, khiến trán Vương Nhất Chu lập tức túa mồ hôi lạnh, đầu ngón tay không kiềm chế được mà run rẩy.
Không thể nào, tuyệt đối không thể có ai biết! Chuyện đó hắn đã xử lý sạch sẽ từ đầu tới cuối, hiện tại người còn biết rõ sự tình, chỉ có vài huynh đệ cùng tham dự với hắn mà thôi ——
Đến cả Bùi đại sư còn không nhìn ra, Dung Cảnh sao có thể biết được!
Vương Nhất Chu liên tục tự nhủ trong lòng, dần dần, như thể đã tự thuyết phục được bản thân, hắn thả lỏng ngón tay, gương mặt cũng nở một nụ cười:
“Dung tiên sinh nói gì vậy... Tôi có thể đã làm gì chứ?”
“Đúng là tôi từng hồ đồ vì sắc, nhưng khi nãy tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi. Còn mấy chuyện lúc trước những người từng ở bên tôi, dù là nam hay nữ, ít nhiều gì tôi cũng cho họ tài nguyên và tiền bạc để đi lên. Tôi nghĩ, chuyện tình cảm tự nguyện, cũng không phạm pháp đâu nhỉ?”
Dung Cảnh lặng lẽ nhìn hắn vài giây, sau đó khẽ cười:
“Tự nguyện?”
Vương Nhất Chu nuốt nước bọt, cứng cổ nói:
“Thì đúng là tự nguyện mà.”
Đầu ngón tay Dung Cảnh khẽ điểm lên tay vịn ghế sofa, bên môi nở nụ cười lạnh:
“Vương thiếu nói là... vậy thì là đi.”
Lòng Vương Nhất Chu càng thêm hoảng, vô thức né tránh ánh mắt của Dung Cảnh.
Chứng kiến cảnh đó, Vương Bác Duệ còn có gì không hiểu?
Không ngờ bao năm qua ông buông lỏng để Vương gia phát triển, lại để lũ hậu bối như Vương Nhất Chu lộng hành đến mức này. Không biết rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện gì sau lưng ông, mà lại có thể khiến cả Vương gia sắp gặp tai họa!
Ông đột nhiên giơ gậy, nện mấy cái lên người Vương Nhất Chu, đang định mắng thì điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Nén cơn giận xuống, Vương Bác Duệ hít sâu một hơi, khẽ nói với Dung Cảnh một câu “xin lỗi”, rồi mới bắt máy.
Lúc ông đang nghe điện thoại, Dung Cảnh đã đứng dậy. Vương Nhất Chu chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu đi về phía thư phòng, vừa thở dốc vừa bị đau do những cú đánh ban nãy, đau đến mức bật ra một tiếng “Tê”.
Nhưng dù có đau đến đâu, cũng không bằng nỗi sợ trong lòng. Hắn lại nhớ đến những tiếng khóc thê lương văng vẳng bên tai mỗi đêm khi ngủ, cả người không kìm được mà run lên.
Không, nhất định không thể là chuyện đó được!
“...Cái gì? Thành Minh bị ngã? Sao lại ngã? Đang ở bệnh viện Thị Nhân Dân à... Ừ, tôi qua xem ngay.”
Vương Bác Duệ cố giữ bình tĩnh mà cúp máy, vừa liếc nhìn Vương Nhất Chu đã không nhịn được giơ gậy đánh thêm một phát.
Nhưng lúc này Vương Nhất Chu đâu còn tâm trí để cảm thấy đau, hắn trợn to mắt nhìn ông:
“Ba bị ngã? Không phải bên cạnh ba còn có Lưu đại sư sao, sao lại...”
Sao vẫn có thể xảy ra chuyện?
“Chuyện này không phải nên hỏi chính mày à?” Vương Bác Duệ lạnh lùng nói.
Đến nước này rồi, ông không còn chút nghi ngờ gì với lời của Dung Cảnh nữa, đồng thời càng sốt ruột muốn biết rốt cuộc Vương Nhất Chu đã che giấu điều gì, đã làm ra chuyện gì có thể khiến cả Vương gia gặp họa!
Vương Nhất Chu ấp úng không dám nói gì, Vương Bác Duệ cũng chẳng buồn quan tâm tới hắn nữa. Ông đảo mắt nhìn quanh, liền thấy Dung Cảnh đã từ thư phòng bước ra.
Dung Cảnh nói:
“Đi thôi.”
Vương Bác Duệ sững người:
“Đi đâu?”
“Đến bệnh viện Thị Nhân Dân.”
Dung Cảnh bỏ bùa đã vẽ xong vào túi, trong đôi mắt màu hổ phách chẳng hề gợn sóng như thể mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu.
Vương Bác Duệ bất giác nín thở,
“...Được.”
Vài giây sau, ông lại cung kính nói thêm một câu:
“Làm phiền Dung tiên sinh rồi.”
Dung Cảnh thản nhiên gật đầu, ra hiệu cho ông dẫn đường.
Vương Bác Duệ vội vàng quay người, nhưng không ngờ lại có người còn nhanh hơn ông.
Bùi đại sư từ lúc Dung Cảnh mở miệng đã đứng dậy mở cửa, khi Dung Cảnh bước qua, thậm chí còn hơi cúi người hành lễ.
Không ai rõ sâu cạn trong giới huyền học hơn những người trong nghề.
Bùi đại sư tự nhận mình trong giới huyền học cũng coi như có chút danh tiếng, là trung cấp thiên sư, nhưng trước khi Vương gia gọi điện, hắn hoàn toàn không biết chuyện Vương Thành Minh xảy ra chuyện, càng không thể nào nói chính xác đối phương đang ở bệnh viện nào.
Nhưng Dung Cảnh...
Nghĩ lại lúc Dung Cảnh vừa nghe điện thoại reo đã bước vào thư phòng, đến khi quay ra, trong tay còn cầm mấy tấm linh phù. Nếu ông ta không nhìn nhầm, thì chắc chắn những bùa đó chính là để đối phó với chuyện sắp xảy ra.
Chỉ là động tác thu bùa của Dung Cảnh quá nhanh, ông ta chưa kịp nhìn rõ là loại chú nào.
Lại liên tưởng đến việc trước cả khi bọn họ đến, Dung Cảnh đã chuẩn bị sẵn ly trà, Bùi đại sư thầm hiểu, người trẻ mà ông ta từng không thích này, thật sự có năng lực vượt xa người thường.
Giới huyền học lấy thực lực làm đầu. Lúc này Bùi đại sư chẳng những không còn dám có chút xem thường, ngược lại còn thấy sự lạnh nhạt từ đầu đến giờ của Dung Cảnh cũng chẳng có gì là không đúng.
Xuống đến dưới lầu, tài xế của Vương gia đã chờ sẵn.
Vương Bác Duệ lập tức bảo Vương Nhất Chu tự lăn đi mà tìm xe khác, còn mình thì cùng Dung Cảnh ngồi vào xe riêng.
Bùi đại sư cũng theo lên ghế phụ.
Từ nhà Dung Cảnh đến bệnh viện Nhân Dân thành phố khá xa, tài xế cố gắng đi đường tắt để rút ngắn thời gian.
Vương Bác Duệ ngồi trong xe, hai tay thỉnh thoảng lại vuốt ve cây gậy, vẻ mặt mệt mỏi hệt như già đi mười tuổi.
So với đứa cháu vô dụng Vương Nhất Chu, thì Vương Thành Minh mới là nền tảng để Vương gia tiếp tục vững mạnh sau này.
Hơn nữa, không chỉ vì Vương Thành Minh là trụ cột, mà bản thân ông cũng chỉ có một người con trai là nó, nghe tin con bị thương nhập viện, trong lòng sao có thể không lo lắng?
“Dung tiên sinh...” Vương Bác Duệ nhíu mày gọi một tiếng, nhưng nhất thời lại chẳng biết nên nói gì.
Dung Cảnh hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ lướt qua luồng kim quang công đức tụ trên đỉnh đầu ông.
Cho dù luồng ánh sáng công đức vốn có này đã bị nhuộm một lớp hắc khí mờ nhạt do thứ mà Vương Nhất Chu trêu chọc phải, nhưng lượng khí lành vẫn còn khá dồi dào.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của công đức kim quang này, nên tình trạng hiện tại của Vương Bác Duệ trên thực tế vẫn tốt hơn Vương Nhất Chu rất nhiều.
Chỉ là, xét theo tình hình nhập viện của Vương Thành Minh hôm nay mà nói, e rằng ánh sáng công đức này cũng sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Vương Bác Duệ vừa gọi Dung Cảnh xong liền chú ý đến ánh mắt của cậu, trong lòng khẽ chấn động: “Dung tiên sinh? Có gì không ổn sao?”
Dung Cảnh lắc đầu, thu lại ánh nhìn: “Không có gì.”
Thấy Vương Bác Duệ như còn đang do dự, cậu trầm ngâm một lát, rồi vẫn mở miệng: “Vừa rồi thấy trên người Vương lão tiên sinh mang công đức, sau này không ngại tiếp tục làm nhiều việc thiện hơn.”
Vương Bác Duệ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi sửng sốt.
Làm từ thiện gì đó, đám lão già trong giới của bọn họ ít nhiều cũng sẽ làm một chút, chỉ là bản thân ông đối với phương diện này đặc biệt chú trọng, mấy năm trước đã lập ra một quỹ từ thiện, đến nay vẫn tự mình giám sát dòng tiền quyên góp và phân bổ.
Việc này ngoài những người thân quen thì rất ít người biết. Lúc này bị Dung Cảnh nói ra một câu, khiến ông vừa kinh ngạc vừa cảm thấy “không hổ là Dung tiên sinh”.
“Dung tiên sinh nói rất đúng, tôi và Vương gia đều sẽ ghi nhớ.” Vương Bác Duệ gật đầu, không nhắc gì đến chuyện của Vương Nhất Chu, nhưng trong lòng đã cảm thấy vô cùng thất vọng về đứa cháu này rồi.
Dung Cảnh khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Nhưng người ngồi ở ghế trước Bùi đại sư khi nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng lại càng thêm khiếp sợ.
Công đức kim quang vốn không phải thứ có hình tướng cụ thể, nó giống như khí vận của con người, rõ ràng tồn tại nhưng lại không thể nắm bắt. Mà người có thể chỉ bằng mắt thường nhìn ra công đức và khí vận trên người kẻ khác, trong giới huyền học cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, gần như đều là cấp đại thiên sư trấn phái.
Dung Cảnh trẻ tuổi như vậy… thật sự có thể sao?
Trong lòng Bùi đại sư không khỏi nảy sinh nghi ngờ, thậm chí còn có một tia mà ông ta không muốn thừa nhận là sợ hãi.
Đến bệnh viện, Bùi đại sư lặng lẽ đi theo xuống xe, ánh mắt dừng lại trên người Dung Cảnh phía trước một lúc.
Vương Thành Minh bị ngã khi đang từ trên cầu thang trong nhà đi xuống, lúc ấy bên cạnh còn có đồng môn của Bùi đại sư Lưu thiên sư.
Chỉ là không biết có phải do Lưu thiên sư xui xẻo hay không, ngay khoảnh khắc ông ta giơ tay ra đỡ theo phản xạ, thì lại bị Vương Thành Minh kéo theo cùng ngã xuống.
Hiện tại cả hai đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân dân thành phố, chỗ gãy xương và trầy xước đã vừa được xử lý xong.
Vừa bước vào hành lang, Dung Cảnh lập tức cảm nhận được một luồng âm khí hỗn loạn truyền tới. Bùi đại sư tuy không nhạy bén bằng cậu, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có điều bất thường.
Ông ta theo bản năng quay đầu nhìn động tác của Dung Cảnh, liền thấy cậu như không hề hay biết mà tiến thẳng tới, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra.
“Ai? Bùi đại sư… Ba? Mọi người sao lại đến đây?”
Một người đàn ông nhã nhặn, sắc mặt hơi tái, đang nằm trên giường bệnh. Nghe tiếng cửa mở, hắn ta lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, đến khi thấy phía sau là Bùi đại sư và Vương Bác Duệ bước vào, thân thể mới hơi thả lỏng.
Chỉ là khi hắn ta nhìn về phía Dung Cảnh, ánh mắt vẫn còn mang theo chút nghi hoặc.
Lúc Vương Thành Minh ngã xuống từ cầu thang, vì có Lưu thiên sư phía sau kịp thời đỡ một chút, nên chấn thương chủ yếu chỉ là chân phải và cánh tay trái, trên mặt có vài vết xước nhỏ, nhưng không nghiêm trọng.
Vương Bác Duệ tỉ mỉ quan sát một lượt, xác nhận trên người con trai không có thương tích nào khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh: “Dung tiên sinh, cậu xem…”
Dung Cảnh vừa bước vào phòng đã để ý đến Vương Thành Minh. Cậu tiến lại gần, ánh mắt lướt qua người hắn ta một lượt, rồi ngón tay khẽ động, kéo cổ áo bệnh nhân rộng thùng thình ra.
Vương Thành Minh giật mình: “Cậu làm gì vậy…?”