Edit Ngọc Trúc

Các thú nhân ở đây không mấy khi ướp thịt trước khi nướng. Cách nướng của họ thường chỉ rắc chút muối, ăn vào khá đơn giản, thậm chí có phần thô lỗ.

Nhưng hắn thì lại thích ướp trước khi nướng — thịt mềm, mọng nước, hương vị cũng đậm đà hơn.

Lũ nhóc trong bộ lạc nghe nói Nhậm Hạc Ẩn muốn nướng thịt liền chẳng buồn đợi cha mẹ mình làm đồ ăn nữa, đồng loạt kéo nhau bu lại quanh hắn, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, chăm chú nhìn hắn nhóm lửa chuẩn bị.

Khi hắn đang nhờ Thanh tìm cho ít tấm gỗ để xiên thịt, quay đầu lại đã thấy mấy đôi mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi bật cười.

Lũ nhỏ rất biết bắt cơ hội, thấy hắn có vẻ hiền lành liền đồng loạt chen lên.

“Ẩn ca ca, để tụi ta giúp ngươi!”

“Ẩn ca ca, ngươi đang nướng thịt gì vậy?”

“Nướng thịt tiên lộc.” Hắn nhìn lũ nhỏ, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, liền phân công: “Giúp ta mang đống hoài sơn và nấm trong sơn động ra đây được không?”

“Không thành vấn đề!” — một đám nhóc đồng thanh đáp, giọng vừa ngọt vừa mềm, nói xong đã nhấc chân chạy đi.

Tiểu thú nhân trong bộ lạc vốn rất khỏe, cha mẹ chúng cũng ít khi quản, cứ để mặc lũ nhỏ chạy chơi khắp nơi.

Hắn để ý thấy trong đám trẻ hôm nay còn có cả vài tiểu á thú nhân. Khác với tiểu thú nhân thường có đặc điểm thú hóa như mắt, tai, hay mũi nhọn, tiểu á thú nhân lại y hệt trẻ con loài người, vóc dáng cũng gầy yếu hơn nhiều.

Việc các gia trưởng trong bộ lạc sẵn sàng để tiểu á thú nhân đến chơi cùng hắn khiến hắn có chút bất ngờ. Tiểu á thú nhân trong bộ lạc không nhiều, lại rất được bảo vệ. Bọn họ có thể để con cái mình đến gần hắn, chứng tỏ đã hoàn toàn chấp nhận sự hiện diện của hắn.

Một lát sau, lũ nhóc lạch bạch chạy lên sơn động rồi lại lạch bạch khiêng sọt đồ xuống cho hắn.

Hắn còn chưa kịp xiên thịt xong đã thấy bọn chúng quay lại, đành cười nói: “Các ngươi đi chơi một lát đi, đợi ta nướng xong sẽ gọi.”

Dù có hơi lưu luyến, nhưng thấy hắn không có ý nhượng bộ, bọn nhóc đành líu ríu chạy sang chỗ khác chơi tiếp.

Nhậm Hạc Ẩn mang nấm lại hỏi Thanh bên cạnh: “Thanh, mấy ngày nay ta có hái được chút nấm, ngươi giúp ta xem mấy loại này ăn được không?”

“Ồ, ngươi còn hái nấm à?” Thanh liếc nhìn vào sọt.

Hái nấm khá tốn công, rửa sạch cũng phiền, vì thế trong bộ lạc ít ai chịu đi hái. Nhưng họ lại rất quen thuộc với việc nhận biết nấm nào ăn được, nấm nào không.

Thanh đưa tay sục vào sọt một lúc rồi nói: “Chỗ này phần lớn là ăn được.”

Vừa nói vừa phân loại: nấm nào ăn được thì để cạnh sọt, nấm nào không ăn được thì ném luôn vào đống lửa.

“Loại này màu vàng nhạt là không ăn được, loại có đốm nhọn cao thế này cũng không nên. Còn loại nấm đỏ này thì kỳ lắm — có lúc ăn được, có lúc không, tụi ta thường tránh ăn nó.”

Thanh lật nhanh mấy cái rồi chỉ cho hắn: “Loại này với loại này là phổ biến nhất trong vùng, ngươi nhớ kỹ hai loại này là được. Mấy loại khác tốt nhất đừng đụng vào.”

Hắn gật đầu.

Mùa thu thì không có nhiều nấm, nhưng nếu đã biết cách phân biệt rồi thì sang năm có thể hái nhiều hơn đem phơi khô, coi như tích trữ thêm một loại thực phẩm.

Nấm, hoài sơn và thịt tiên lộc đều được rửa sạch, xiên gọn ghẽ, đặt lên giá nướng trên đống lửa, thi thoảng trở mặt cho đều.

Trong đám que xiên có loại chỉ toàn thịt tiên lộc, có loại thì xen lẫn với hoài sơn, hoặc nấm. Thịt mềm, nấm tươi, hoài sơn ngọt, chẳng mấy chốc mùi thơm đã lan khắp nơi, khiến đám nhóc ngồi quanh nuốt nước miếng ừng ực.

Ở đây không có cọ quét, hắn cầm tấm gỗ dẹt, chấm gia vị rồi phết lên từng xiên thịt, đặc biệt ở giữa các xiên còn quét một lượt, để mỡ thịt tiên lộc chảy lan ra cả hoài sơn và nấm.

Cách nướng này khá giống mấy quầy BBQ chợ đêm trên địa cầu, trong hương khói còn mang theo mùi thơm rất riêng.

“Ẩn ca ca, nướng xong chưa?”

“Ẩn ca ca, còn bao lâu nữa vậy?”

“Ẩn ca ca, ngươi có cần ta nếm thử không?”

Lũ nhóc con nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết khiến hắn bật cười, lấy một xiên thịt tiên lộc đã chín ra chia cho từng đứa: “Thịt ăn được rồi, nấm với hoài sơn thì đợi thêm chút nữa.”

“Cảm ơn ca ca!”

“Ca ca tuyệt nhất!”

“Ca ca cũng ăn đi!”

Dù miệng thì bảo ăn đi ăn đi, nhưng rốt cuộc hắn cũng phải nướng đến mấy trăm xiên đủ kiểu, đợi lũ nhóc con ăn no cả rồi mới lấy phần thịt của mình — hơn năm mươi xiên — vừa ăn vừa tìm Thanh.

Thanh ngồi bên cạnh chừa cho hắn một khúc gỗ làm ghế, cầm lấy một xiên trong tay hắn nếm thử, gật gù: “Ngon lắm.”

“Các ngươi nướng cũng ngon mà, có hương vị riêng.”

Lúc trước khi người khác trong bộ lạc nướng thịt, mấy đứa nhỏ cũng mang vài xiên đến cho hắn, nguyên liệu đều tươi, mùi vị mỗi người một kiểu, cũng khá hợp khẩu vị.

Hai người vừa trao đổi thịt xiên, Nhậm Hạc Ẩn chợt nhớ ra điều gì, tiện miệng hỏi: “Thanh, các ngươi có thói quen thu thập hạt giống không?”

“Hạt giống?” Thanh ngẩn ra. “Thu thập làm gì?”

“Nếu có hạt giống,” hắn nói, “thì mùa xuân có thể đem gieo trồng gần bộ lạc, đến khi cây lớn có thể trực tiếp thu hoạch trái cây, như vậy sẽ không cần ra ngoài dã ngoại nữa.”

Thanh lắc đầu: “Trong bộ lạc nhiều người như vậy, chừng đó trái cây sao đủ ăn?”

“Thế mỗi ngày mọi người đều ra ngoài thu thập, lương thực mùa đông có đủ dùng không?” Nhậm Hạc Ẩn vừa hỏi xong liền bổ sung: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, nếu không tiện trả lời thì không cần nói.”

Thanh nhìn vào mắt hắn, thấy hắn nghiêm túc chân thành, cũng không giấu diếm: “Không có nơi thu thập cố định, chỉ cần đi vòng quanh gần bộ lạc là được. Bây giờ nói thật, đồ ăn quanh đây gần như đã được thu thập hết rồi, muốn kiếm thêm thì phải đi xa hơn, mỗi ngày cơ bản phải đi nửa ngày đường mới đến nơi có thể hái lượm được, có lúc còn phải nhờ thú nhân cõng đi một đoạn. Lương thực của chúng ta vẫn chủ yếu dựa vào thú nhân đi săn.”

“Trong bộ lạc người nhiều như vậy, chẳng phải con mồi sẽ ngày càng ít đi sao?”

“Con mồi cũng nhiều lắm,” Thanh an ủi hắn, “một số loài mùa xuân đi nơi khác, mùa thu lại quay về, còn có những loài quanh năm sinh sống ở đây, đánh mãi cũng không hết. Bộ lạc chúng ta người không đông, quanh đây cũng không có bộ lạc khác, đủ ăn là được.”

Nhậm Hạc Ẩn biết bộ lạc này thật ra đã sống ở đây rất lâu. Nghe bọn trẻ kể thì ít nhất đã qua năm sáu đời. Thú nhân sống rất thọ, năm sáu thế hệ cũng tương đương ba bốn trăm năm. Từng đó thời gian họ vẫn chưa bao giờ thiếu đồ ăn, thì có lẽ những năm tới cũng không có gì thay đổi.

Đang nói tới đây, Thanh đột nhiên quay đầu nhìn hắn, mời: “Ẩn, ngươi có muốn đi cùng chúng ta thu thập không?”

“Hả? Ta sao?” Hắn chỉ vào mình, hơi do dự: “Có ổn không đó?”

Thanh cười hiền: “Sao lại không ổn? Ngươi có ăn được bao nhiêu đâu, chỉ một người thôi mà.”

Thanh đã hiểu ý hắn, Nhậm Hạc Ẩn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu chấp nhận: “Ta muốn đi. Khi nào xuất phát?”

“Mai đi luôn. Dạo này sương dày rồi, chắc chừng mười ngày nữa là đóng băng. Phải tranh thủ mấy hôm nay gom thêm đồ ăn để dành cho mùa đông.”

“Còn mười ngày nữa à?” Nhậm Hạc Ẩn hơi hoảng, trong lòng dâng lên lo lắng. Hắn phải nhanh chóng làm xong mẻ đồ gốm, nếu không sẽ không còn nhiều thời gian để thu thập thực phẩm.

“Ừm, chắc vậy. Năm ngoái cũng khoảng thời điểm này bắt đầu đóng băng, sau đó hơn mười ngày là tuyết rơi lớn.”

“Vậy mai đi lúc nào? Cần mang gì theo không?”

“Chỉ cần mang sọt là được. Mai ăn sáng xong ta đến gọi. À, tốt nhất là mang theo ít đồ ăn, có thể sẽ về trễ, ngươi có thể sẽ đói.”

“Được.” Nhậm Hạc Ẩn đồng ý từng điều một.

Trời đã khuya, mọi người dập lửa rồi ai nấy trở về sơn động.

Hắn chú ý thấy đống da thú từ các con thú bị lột ra ban ngày đều có người chuyên thu lại. Chắc sau này sẽ có người xử lý và mang ra sử dụng.

Chăn đệm mà hắn dùng ban đêm đều được làm rất tốt, vừa mềm vừa sạch, tay nghề cao hơn hẳn hắn. Kỹ thuật thuộc da ở đây quả thật rất thành thạo.

Hắn nghĩ sau này phải tìm cách học hỏi lại, xem có thể đổi gì để học được, bằng không thì lần tới làm da thú vẫn sẽ phải nhờ người trong bộ lạc.

Mang theo đủ thứ chuyện trong đầu, Nhậm Hạc Ẩn cũng không biết mình ngủ khi nào. Lúc tỉnh lại trời đã sáng bừng.

Hắn khoác váy da thú, mặc thêm áo da thú, chạy ra khỏi sơn động nhìn xuống dưới chân núi, thấy đám á thú nhân đã nổi lửa, đang chuẩn bị bữa sáng.

Hắn vội rửa mặt, lấy ra hơn ba mươi xiên thịt nướng mình để dành từ đêm qua, ăn một nửa, nửa còn lại gói lại bằng lá cây bỏ vào sọt, chuẩn bị mang theo làm cơm trưa.

“Sớm.” Hắn chào hỏi mọi người, ai nấy đều mỉm cười thân thiện đáp lại.

Khi hắn xuống tới chân núi, đội ngũ á thú nhân chuẩn bị đi hái lượm hôm nay đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ăn sáng xong là lên đường.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy Thanh đang nói chuyện với trượng phu là Hàn và nhi tử là Đóa.

Thanh thấy hắn nhìn sang liền cười vẫy tay chào.

Hắn cũng mỉm cười đáp lại, rồi tìm một chỗ ngồi chờ.

“Ẩn, uống chút canh nóng đi.”

Vừa ngồi xuống, một á thú nhân trung niên mặt hiền hậu mang đến cho hắn một bát canh thịt lớn.

Canh đặc sệt, thơm lừng hấp dẫn.

Hắn vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Người kia ánh mắt dịu dàng, khóe mắt đầy nếp nhăn, “Ngươi còn nhỏ, phải ăn uống đầy đủ.”

Câu nói làm hắn chợt nhớ đến bà ngoại mình, tim khẽ nhói, ánh mắt bỗng chùng xuống.

Canh vừa nấu xong, mọi người xung quanh cũng bắt đầu cầm chén đến múc.

Rất hiếm khi ban ngày thấy Nhậm Hạc Ẩn, ai nấy đều vui vẻ bắt chuyện với hắn.

Ăn sáng xong, Thanh tập hợp đội hái lượm khoảng ba mươi người chuẩn bị xuất phát.

Hàn vẫn luôn cầm sọt giúp hắn, mãi đến lúc Thanh điểm danh xong mới giao lại cho hắn.

Hắn đứng cách đó không xa, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

Hàn dặn: “Các ngươi nhớ cẩn thận, nơi nào nguy hiểm thì đừng đến, thiếu một hai món cũng không sao.”

“Ta biết rồi. Còn các ngươi cũng đừng đi chọc mấy đàn trâu lớn với đám rống thú.”

“Ừ.” Hàn đeo sọt lên vai hắn, “Nếu chúng ta về sớm, ta sẽ đi đón ngươi.”

Nói rồi hai người mỉm cười nhìn nhau, trong ánh mắt đầy ắp hạnh phúc.

Nhậm Hạc Ẩn vội vàng quay đầu đi chỗ khác, trong lòng bỗng có chút hâm mộ.

Ở thế giới này, hắn chẳng có một người thân, cũng không có bất kỳ ràng buộc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play