Biểu cảm của Bạch Xuân Kiều cũng không khá hơn chồng cô là mấy. Mối quan hệ giữa cô và gia đình người anh hai đã chuyển ra ngoài sống riêng vốn chẳng hề gần gũi, ngoại trừ dịp Tết thì hầu như chẳng có dịp nào khác để chạm mặt. Tuy nhiên, mỗi lần gặp gỡ ấy, người phụ nữ đó đều khắc ghi một dấu ấn mạnh mẽ trong tâm trí cô.
Cô vẫn nhớ như in cái ngày mình về làm dâu nhà họ Lăng. Cô đã phải rất vất vả mới tìm được một cuộn vải đỏ sẫm để may áo cưới. Cô ngồi trên yên sau chiếc xe đạp, đoàn rước dâu với kèn trống thổi inh ỏi đi từ nhà cô đến nhà thờ tổ họ Lăng. Thế nhưng, vận may của cô hôm đó không tốt lắm, con trâu cày của thôn bị tuột dây buộc, đang lững thững trên đường thì trông thấy bộ y phục đỏ rực của cô nên lập tức phát cuồng.
Khi ấy, Bạch Xuân Kiều sợ đến hồn bay phách lạc, những người khác thì tìm mọi cách tránh xa cô. Lăng Quốc Phú lúc đó cũng sợ đến bủn rủn chân tay, chỉ biết đứng chết trân tại chỗ. Dĩ nhiên, trong mắt Bạch Xuân Kiều lúc đó, hành động ấy là do chồng cô quá yêu thương nên mới đứng ra che chở cho mình.
Ngay vào khoảnh khắc nguy cấp đó, Vạn Kim Chi từ giữa đám đông bước ra, vững vàng thủ thế tấn trước mặt hai người họ. Trước khi con trâu điên kịp lao tới, cô ấy đã nhanh tay tóm lấy cặp sừng của nó, hét lớn một tiếng rồi dùng toàn bộ sức lực ghì con trâu nằm bẹp xuống đất.
Cú húc của con trâu khiến Vạn Kim Chi phải lùi lại năm sáu thước, để lại hai vệt lõm sâu trên mặt đất, đế giày của cô ấy gần như bị mài rách. Con trâu kia còn thê thảm hơn, dù nặng cả ngàn cân nhưng lại bị Vạn Kim Chi ấn chặt đầu xuống đất không thể ngóc lên, dù nó có cố gắng điên cuồng dùng hai chân sau đẩy tới thế nào, thân hình cũng không hề xê dịch.
Đó là lần đầu tiên Bạch Xuân Kiều chứng kiến một người phụ nữ có sức mạnh phi thường đến vậy, à không, ngay cả đàn ông cô cũng chưa từng thấy ai khỏe đến mức đó.
Một phụ nữ tay không khuất phục trâu mộng, Bạch Xuân Kiều thừa hiểu rằng chỉ kẻ ngốc mới đi gây sự với người phụ nữ ấy chỉ vì hai con gà. Nếu lỡ làm phật lòng cô ấy bây giờ, biết đâu một ngày nào đó tâm trạng không tốt, cô ấy lại dùng thứ sức mạnh từng đối đầu với con trâu kia mà ấn nhẹ lên người mình, có lẽ cô sẽ biến thành một đống bầy nhầy mất.
Vừa mường tượng ra cảnh tượng đó, Bạch Xuân Kiều đã sợ đến run bắn cả người. Không rõ Lăng Quốc Phú có cùng suy nghĩ với vợ hay không, nhưng cả hai bỗng rùng mình rồi lặng lẽ trao đổi ánh mắt, họ lập tức ngầm hiểu ý nhau.
Quan tâm việc mất gà thế nào làm gì, quan trọng là phải ghi nhớ một nguyên tắc sinh tồn: người lấy gà là chị dâu hai, tuyệt đối không nên dây vào, không nên dây vào, không nên dây vào.
Thế nhưng, không động chạm được đến chị dâu hai không có nghĩa là không thể gây khó dễ cho chị dâu cả. Mọi rắc rối này đều do hai cậu con trai cưng của bà chị cả gây ra, cớ sao lại phải dùng gà của cả nhà để đền bù? Điểm này nhất định phải làm cho rõ.
Hai vợ chồng nhanh chóng xác định được đối tượng để trút giận, hoàn toàn không đáp ứng kỳ vọng của bà Lăng và Lăng Mỹ Lệ là sẽ làm gì đó với gia đình anh hai.
….
"Lúa ngoài đồng đã gặt xong hết rồi. Em vừa mượn được chiếc xe lừa của đội trưởng, ngày mai cả nhà mình lên huyện mua sắm nhé." Nữ ma đầu Vạn Kim Chi, người không ai dám chọc vào, lúc này đang hào hứng khoe thành quả lao động mấy ngày qua của mình. Tiền giấy và các loại phiếu gần như phủ kín mặt bàn, cô ấy vô cùng tự hào trưng bày khả năng kiếm tiền của mình trước mặt chồng và ba đứa con yêu quý.
"Ăn mì thịt băm sa tế ạ!"
Tiểu thái tử giơ cao nắm tay nhỏ xinh mũm mĩm, không quên nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Thế giới này, ngoài giang sơn đã mất của phụ hoàng, hóa ra còn vô vàn điều thú vị khác. Trước kia khi còn ở trong cung, cậu bé nào biết trên đời lại có nhiều món ngon đến thế.
Ánh mắt Lăng Điềm sáng rực như sao trời, gật đầu lia lịa biểu thị sự tán thành tuyệt đối. Trong một tháng qua, cô đã khám phá gần hết cái thôn nhỏ này rồi, giờ là lúc mở rộng phạm vi hoạt động ra xa hơn.
Cô tuyệt đối không thừa nhận rằng mình cũng đang rất tò mò muốn thử xem món mì thịt băm sa tế mà cậu em trai cứ nhắc mãi rốt cuộc có hương vị thế nào.
Còn đối với Lăng Kiều, em gái quyết định thế nào thì cô nghe theo thế ấy.
Chuyến đi của cả gia đình được quyết định nhanh chóng như vậy. Hai chị em không hề thắc mắc số tiền này từ đâu ra, trong lòng họ cũng đã lờ mờ đoán được câu trả lời. Cha mẹ ở kiếp này của họ dường như đều là những nhân vật phi thường.
…