Được bạn gái nhỏ tận tình phục vụ, Tô Duẫn ăn liền bốn bát cơm siêu khô, lại còn uống hơn nửa vại canh, cái bụng trương lên như quả bóng bay.

Sau đó nam chính chống nạnh, ôm cái bụng như đang mang thai ba tháng đi xuống lầu dạo tiêu cơm.

Cậu ấy vậy mà không đi nhà vệ sinh! Chuyện này không khoa học chút nào!

Bàn Nhược kinh ngạc vô cùng.

Quả nhiên là sức mạnh vĩ đại của tình yêu chăng?

Cô vô cùng cảm động, quyết định bù đắp cho nam chính một bữa ăn đêm tràn ngập tình yêu và ấm áp.

Tối hôm đó Tô Duẫn bị “xử lý” đến suýt phải ngủ trong nhà vệ sinh.

Dù vậy, nhìn gương mặt yên bình khi ngủ của bạn gái, anh vẫn không nỡ trách cô, sáng ra tự tắm nước nóng một trận, hai chân mềm nhũn, xoa bụng rồi đến trường.

Tám giờ sáng thứ hai có tiết học đầu tiên.

Tô Duẫn ghé tiệm ăn sáng gần trường, cháo trắng, hoành thánh, bánh cuốn, quẩy, gà nếp, bánh ú mặn… nguyên liệu đầy đủ, món ăn phong phú, tươi ngon mà rẻ, là thiên đường của hội sinh viên thích dậy sớm nhưng lười vào căng-tin. Tô Duẫn ít khi ăn sáng ngoài hàng, anh hơi sạch sẽ quá đà, không thích chen chúc đông người, hoặc tự nấu, hoặc ăn ở căng-tin.

Lần này ngủ quên, không kịp vào căng-tin, Tô Duẫn đành phải cắn răng chen vào đám đông ồn ào náo nhiệt.

“Ủa? Đây chẳng phải là anh rể à?”

Hai cô gái lập tức nhận ra Tô Duẫn, bởi vì anh quá cao, giống hệt con hươu cao cổ lọt vào hang chuột hamster, vô cùng nổi bật.

“Là các em à?”

Tô Duẫn cũng nhận ra hai người, trí nhớ của anh rất tốt, nhất là với người vừa mới gặp hôm kia. Anh nhớ rõ, các cô là bạn cùng ký túc của Bàn Nhược, học chuyên ngành múa giống nhau, lúc đó chia trà sữa, các cô là nhóm ồn ào nhất. “Cũng đi mua đồ ăn sáng à?” Tô Duẫn vẫn canh cánh chuyện thiếu mất năm trăm cốc trà sữa hôm trước, nên muốn bù đắp phần nào. “Muốn ăn gì?”

Có ý bao luôn bữa này sao?

Hai cô gái nhìn nhau, vui sướng reo lên, gọi liền một lèo bảy tám phần ăn.

Nhiều vậy các cô ăn hết nổi không?

Tô Duẫn hơi nhíu mày, rồi lại thả lỏng. Bình thường anh không nhiệt tình như vậy, nhưng vì các cô có liên quan tới bạn gái mình, nên hiếm khi anh nể mặt. Dựa vào thân hình cao lớn, tay dài chân dài, nam chính nhanh chóng di chuyển giữa năm sáu quầy hàng, gọn gàng gói đồ. Trong lúc đó, có cô gái nào đó cứ “vô tình” chạm vào eo hoặc ngực cậu.

Bông hoa cao ngạo mặt cau mày có thể kẹp ruồi chết.

“Xin lỗi, bạn có thể đứng thẳng không đụng vào tôi được không? Bạn gái tôi sẽ không vui đâu.”

Mấy cô gái cười gượng lảng đi, có người còn lầm bầm:

“Gì chứ, tưởng đẹp trai là có quyền kiêu hả?”

Tô Duẫn mặt lạnh, tự động lọc hết mấy lời đó, trên người cậu từng miếng thịt đều dành riêng cho bạn gái, người khác đừng mơ, đến mùi cũng không cho ngửi!

Ngửi là phạm pháp! Đụng là ngồi tù!

“Tô Duẫn đúng là nhà có mỏ thiệt, ghen tị với Vưu Bàn Nhược quá đi, số gì mà hên dữ thần, vừa nhập học là có thiếu gia theo đuổi! Giờ sắp hết năm học rồi mà vẫn chưa chia tay á á á tui cũng muốn tán nam thần!”

“Chậc, ai biểu người ta đẹp, dáng ngon, chắc cỡ D ấy, nam nhân nào chả mê?”

“Chỉnh sửa hết mà, còn trang điểm suốt ngày, cái kiểu lả lơi đó, trời ơi. Bữa trước tôi thấy đồ trang điểm của cô ta nguyên một tủ toàn hàng hiệu không á!”

Hai cô gái vừa khoác tay nhau vừa bức xúc nói xấu cùng một người.

“Nhắc đến là bực, hôm đó tôi hẹn bạn trai, hết kem nền, muốn mượn của cô ta, cô ta không có nhà, tôi vội quá nên xài tạm, về nó không nói gì, tự nhiên làm tôi giật mình, làm vỡ chai nước hoa hồng, rồi bắt tôi đền giá gốc! Sáu trăm mấy đó, điên rồi!”

“Trời đất, vậy là quá đáng thiệt đó, bạn trai cô ta nhiều tiền vậy, tụi mình còn phải xin tiền nhà, tiền sinh hoạt có hơn ngàn mà bắt đền?”

“Đúng rồi đó, keo kiệt vãi, tụi mình cùng ký túc mà, còn nói tôi ăn cắp đồ của cô ta! Phì, ai thèm! Cô ta đi dụ bao nhiêu người rồi, dơ vậy, tôi thiếu gì mà phải nhòm ngó đồ của cô ta? Mà nói mới nhớ, hôm đó tui còn thấy cô ta - Á! Nóng quá a a! Đồ điên!”

Tiếng la hét và mắng chửi bị cắt ngang.

Trước mặt là khuôn mặt lạnh như băng.

“Tô—Tô Duẫn…”

Hai cô gái run lên.

Tô Duẫn mặt không cảm xúc, ấn hai phần bánh chiên nóng hổi lên trán các cô, rồi nhanh chóng rút tay lại đầy ghét bỏ.

“Các cô nói bạn gái tôi lăng nhăng với nhiều người? Bằng chứng đâu?”

Hai người tránh ánh mắt, không dám lên tiếng, trong lòng chột dạ, bị bắt tại trận. Nhưng như vậy cũng quá đáng rồi chứ? Sao lại có thể đặt đồ ăn dầu mỡ lên đầu con gái? Các cô vội vàng phủi tóc, cảm thấy tóc bết bết.

Bị một nam thần mặt lạnh làm mất mặt trước bao người, vừa ấm ức vừa phẫn nộ.

“Luật hình sự quy định, công khai làm nhục người khác, hoặc bịa đặt sự thật bôi nhọ người khác, tình tiết nghiêm trọng, có thể bị xử phạt tù ba năm trở xuống, tạm giam, quản chế hoặc tước quyền chính trị.”

Giọng Tô Duẫn đanh thép.

“Tôi sẽ báo cáo chuyện các cô sỉ nhục bạn gái tôi cho giáo vụ và nhà trường. Sau này, chỉ cần tôi nghe được bất kỳ lời đồn nào về bạn gái tôi trong trường, các cô sẽ là đối tượng tình nghi hàng đầu, không bao giờ rửa sạch được đâu.”

Cô gái bên trái không cam tâm, “Liên quan gì tôi? Tụi tôi nói sự thật mà, cô ta thường xuyên ra ngoài, lẳng lơ—”

Phần sau tự động bị tắt tiếng.

Ánh mắt Tô Duẫn âm u như ác quỷ, như thể có thể lột da người.

Hai cô gái không tự chủ lùi một bước, trong lòng sợ hãi.

May mà giây sau cậu lại bình tĩnh trở lại, giọng điệu xa cách: “Tôi nói là tôi làm. Nhà tôi luật sư nhiều lắm, mỗi ngày đổi kiểu chơi cũng được, sợ gì nhất là đánh kiện. Nếu các cô còn nhiều chuyện, dám tung tin đồn, cứ thử đi.” Nói xong, anh xách bảy tám phần ăn sáng còn lại quay người bỏ đi.

Hai cô gái mặt mày trắng bệch.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại.

Sau tiết học, Tô Duẫn lại nhận được cuộc gọi của mẹ.

“A Duẫn à, mai sinh nhật hai mươi tuổi của con, nhà mình làm một bữa tiệc nhỏ nhé? Có tiết thì xin nghỉ đi. Ba con đúng là, hôm qua cứ đòi đi công tác, đi tới năm sáu ngày, chuyện làm ăn quan trọng hơn con sao?”

Dư Lạc Hà vẫn như mọi khi, oán trách chồng không lo cho gia đình, rồi thăm dò: “Dì Thẩm nói dạo này ít thấy con, con bận gì thế?”

Bận gì á?

Con trai lần đầu biết yêu thì dĩ nhiên là bận bơi trong dòng suối tình yêu rồi, ít nhất cũng phải học bơi chó cho ổn, không là chết chìm.

Tô Duẫn học kỳ trước bận yêu đương, đầu học kỳ này đã thuê nhà, bắt đầu cuộc sống chung như mơ. Tình cảm ổn định rồi, anh từng đưa bạn gái đi giới thiệu với nhóm bạn thân, nhưng thấy cô có vẻ không thích mấy buổi tụ họp nhỏ như vậy, hỏi thì cô không nói, thế là cũng ít đi theo.

Nhưng tuần trước mới gặp mà, mới có mấy ngày?

Tô Duẫn thấy kỳ lạ, lại nghe mẹ nói:

“Con gái của chú Bành về nước rồi, còn tới nhà mình thăm hỏi, mang cả quà biếu nữa, chu đáo thật.”

Dư Lạc Hà càng nói càng hứng:

“…con bé cao ráo xinh đẹp, hoạt bát sáng sủa, đi nước ngoài một chuyến về tinh thần phơi phới. Hồi nhỏ con còn suốt ngày chạy theo gọi người ta là chị, còn nói lớn lên muốn cưới làm vợ.”

Tô Duẫn thấy mẹ càng nói càng hoang đường.

Hồi nhỏ anh môi đỏ răng trắng, như búp bê sứ, biệt danh là “Đậu Đậu”, con trai thì hay bắt nạt, con gái thì xa lánh, anh lười ra khỏi nhà, thấy ai cũng phiền. Còn cô con gái nhà họ Bành kia thì là người bắt nạt anh dữ nhất, còn từng lấy sỏi rạch vào mặt anh.

Tô Duẫn đáp trả bằng một con ếch, dọa người ta khóc òa.

“Mẹ, mẹ không biết con có bạn gái rồi sao? Mẹ mới gặp hôm trước đó.” Tô Duẫn quyết định nói thẳng. “Con thích cô ấy, sau khi tốt nghiệp tụi con sẽ kết hôn. Cô ấy rất tốt, bọn con rất hạnh phúc, mẹ đừng tự ý làm gì cô ấy nữa, có gì cứ nói với con, con giải quyết.”

Có lẽ vì sức mạnh của mấy bát cơm khô chan tình yêu, Tô Duẫn là kẻ vốn dễ mềm lòng lần đầu tiên cứng rắn với mẹ.

Nhưng Dư tổng nghe vậy thì thấy chói tai, khó chịu.

Con trai bà từ nhỏ tính tình cô độc, ít nói, nhưng chưa từng cãi bà, chắc chắn là con nhỏ kia xúi giục!

Đúng là hồ ly tinh!

Dư Lạc Hà hít sâu một hơi, “Con à, không phải mẹ nói chứ, mắt nhìn của con thật sự không tốt, cái bạn gái nhỏ của con, chẳng có lễ phép gì hết, mới gặp đã tát mẹ một cái! Chuyện này xấu hổ quá, mẹ vốn không định nói, nhưng giờ mẹ buộc phải nói, nó tiếp cận con là vì tài sản nhà mình đó! Nó ỷ con thích nó, lấn lướt quá đáng!”

Tô Duẫn siết chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch, “Mẹ, mẹ thật là…”

Vì muốn hãm hại, đến nỗi bịa ra chuyện bị tát? Người lớn mà vu oan cho con nít, còn ra thể thống gì?

Tô Duẫn vô cùng thất vọng.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ luôn vắng mặt trong cuộc sống của anh, giờ cuối cùng anh có một người để bảo vệ, vậy mà người đầu tiên muốn chia rẽ là mẹ mình!

Anh nén giận: “Con xin mẹ, đừng xúc phạm cô ấy nữa được không? Cô ấy là người con thích, là con dâu tương lai của mẹ đó, mẹ bao dung một chút được không? Đúng là cô ấy không có tiền, nhưng con sẽ kiếm! Con cưới là cưới vợ chứ có phải cục vàng đâu!”

Dư Lạc Hà nhíu mày, “Con nói lớn tiếng vậy với mẹ à? Đây là thái độ của con sao? Là nó nói gì với con đúng không? Mẹ đã bảo mà, con nhỏ đó tâm cơ sâu, có âm mưu, nó đang chia rẽ tình cảm mẹ con ta! Nếu con còn nhận mẹ, thì chia tay nó đi, ngay bây giờ!”

Dưới sự khuấy đảo của “trà xanh max cấp”, cặp mẹ con vốn hòa thuận trong kịch bản giờ đây lần đầu tiên mâu thuẫn.

Dư Lạc Hà luôn cứng rắn, không đợi con trả lời đã cúp máy rầm một cái.

Tô Duẫn ngực phập phồng, mặt tối sầm.

Mẹ anh điên rồi!

Bàn Nhược năm giờ chiều đi dạy múa bụng ở trung tâm, tan ca thì trời đã lên đèn. Cô đổ mồ hôi đầm đìa, khoác thêm áo khoác thể thao bên ngoài chiếc áo ba lỗ, quyết định chạy bộ về nhà.

Bên bồn hoa có ai đó ngồi xổm, đầu chôn giữa gối, chỉ lộ ra đôi mắt.

Biến thái xuất hiện.

Bàn Nhược lơ luôn, chạy thẳng.

Tô Duẫn: “……”

Cậu to thế mà cô không thấy sao? Bảo là có thần giao cách cảm giữa tình nhân đâu?

“Bàn Nhược.”

Không quay lại.

“Vưu Bân Nhược!”

Hừ, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tô Duẫn đành đuổi theo, may mà chân dài, ba bước làm một, từ phía sau ôm lấy cô, tức tối nói: “Cho em uống trà sữa miễn phí mà đến mùi của bạn trai cũng không nhận ra, em nói xem em có tác dụng gì chứ?” Đồ nhóc vô lương tâm, anh vì em mà cãi nhau với mẹ, em thì thảnh thơi đi dạy học!

Bạn gái nhỏ còn dỗi ngược lại, “Anh còn dám nói, bắt em uống năm sáu cốc trà sữa, làm em béo như quả bóng, nhảy không đẹp nữa rồi, sau này em mặc gì quyến rũ anh đây? Áo hai dây, quần đùi sát mông, làm sao dụ dỗ anh nữa?”

Cô nói vô cùng hùng hồn, Tô Duẫn đỏ đến tai.

“…em không cần dụ dỗ anh…” cổ họng anh khô khốc, giọng lạc đi, “em có thể mặc… mấy thứ em thích…”

“Đồ bơi nhé? Đồng phục thủy thủ nhé? Hay là trang phục vu nữ? Hay anh thích đồ mèo con hơn?”

Bàn Nhược ngây thơ hỏi.

Nam chính bốp một tiếng đập đầu vào cây.

“Auuu…”

Tô Duẫn ôm mũi rên rỉ, đau đến mức ngồi thụp xuống, lưng cong lại như con tôm, trông thê thảm không tả.

Bàn Nhược cúi người, vỗ vỗ vai cậu, lại bị cậu nắm lấy một ngón tay út.

“Sau này… không được nói linh tinh nữa…” Nửa mặt cậu chôn trong đầu gối, đôi mắt đen láy tinh khiết, bình thường thì điềm đạm thâm trầm, mà giờ vì đau nên lấp lánh lệ, ướt át, ngượng ngùng, luống cuống.

“Anh dù gì… cũng là một con trai mà.”

Nam sinh cao một mét chín ngồi chồm hổm dưới đất, đầu rụt vào gối, thỉnh thoảng liếc cô một cái rồi lại không dám nhìn, chỉ ngoắc tay Bàn Nhược đung đưa, như đu dây xích mini.

Giống hệt mấy bạn nhỏ mẫu giáo đang yêu.

“Rất hư đó, sẽ bắt nạt em đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play