Người ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi. Còn với Lộ Bạch thì là rảnh rỗi lo vuốt lông.
Hơn chục con lông xù và một thanh niên bị trận tuyết rơi trói chân ở lưng chừng núi, muốn đi cũng không xong, thế là làm nhiều chuyện điên rồ... Ví dụ như ôm nhau ngủ. Gần đây cả bọn phải di chuyển hàng ngày, nên thỉnh thoảng nghỉ một ngày cũng là một lựa chọn hợp lý.
Khi họ tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa thì trời đã tối, tuyết vẫn tiếp tục rơi, một lớp tuyết dày đã tích tụ khắp xung quanh. May mắn thay, nơi họ dừng chân có một nơi lõm xuống, phía trên đầu có chỗ che nên tuyết không bay vào.
Giờ này ngày thường là lúc đàn sói ăn uống, nhưng hôm nay Lộ Bạch phát hiện ra dù bên cạnh có thức ăn sẵn sàng, lũ sói tuyết cũng không hề bừa bãi. Không phải là chúng đều không đói, mà thực ra chỉ là vô thức tiết kiệm đồ ăn thôi, quả thực là có tính tự giác.
Lộ Bạch tranh thủ thời gian rảnh soạn lại nội dung công việc của tháng này thành văn bản gửi lên cấp trên.
Trước đây mỗi lần cậu báo cáo công việc đều nhận được phản hồi từ hai vị cấp trên, đặc biệt là Trưởng trạm Dave rất nhiệt tình, rất quan tâm đến cuộc sống trong rừng của Lộ Bạch nên hay hỏi thăm cậu. Lần này thì hơi kỳ lạ, chẳng những đã nhiều ngày không liên lạc, mà ngay cả sau khi Lộ Bạch gửi báo cáo công việc cũng chỉ nhận được thư trả lời của Samuel, chứ không có động tĩnh gì từ Trưởng trạm. Tuy vậy, Lộ Bạch cũng không nghĩ nhiều, có lẽ dạo này anh ta đang nghỉ phép.
Vừa rồi cấp trên đặc biệt cảnh báo cậu là tuyết có thể sẽ rơi rất lâu, đồng thời lại hỏi cậu có cần giúp đỡ không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play