Cửa chẳng có biển đề, chẳng “Đào Hoa cư”, chẳng “Vân Mộng các”, chẳng “Thiền Tâm tiểu xá”…
Mấy căn nhà tranh thì cứ gọi là nhà tranh, dù là Nhiếp Kỳ Quang hay Tiêu Kiến Thâm, rõ ràng không ai nhàn rỗi đến mức đi đặt tên cho đống tranh tre nứa lá này.
Tiêu Kiến Thâm cùng Phó Thính Hoan vào chính đường trước, thắp ba nén nhang thanh trước bức họa chân dung Nhiếp Kỳ Quang.
Làn khói lượn lờ thêm cho vị lão giả trong tranh, thân vận áo vải xám tro dáng vẻ mộc mạc không có gì nổi bật, mấy phần khí chất thần tiên. Sau đó, Tiêu Kiến Thâm dẫn Phó Thính Hoan tham quan khu vườn nhỏ được rào trúc bao quanh này.
Núi xa ẩn hiện trong mây trắng, mái nhà gần ẩn mình dưới bóng cây xanh. Lúc này Phó Thính Hoan mới phát hiện, cái tiểu viện mà y thấy khi vừa đến kỳ thực chỉ là một trong số rất nhiều khu vườn như vậy.
Ở đây có rất nhiều tiểu viện tương tự, nhưng cách bài trí bên trong lại không hề giống nhau. Có cái bình dị như nông gia, đúng kiểu của sư phụ Tiêu Kiến Thâm là Nhiếp Kỳ Quang, lại có cái thì rõ ràng là của cao nhân võ lâm ẩn cư, ví như cái viện đặt ngay bên dưới loạn thạch và dòng nước xiết, chỉ có một tấm bồ đoàn đã trăm năm không mục!
Nếu đặt tấm bồ đoàn ấy ở nơi khác, Phó Thính Hoan ắt hẳn sẽ xuýt xoa tán thưởng, nhưng đặt ở đây… Đặc biệt là sau khi Tiêu Kiến Thâm bình thản nói rằng đây chính là vật mà người ta… ngồi mông lên, Phó Thính Hoan không nhịn được mà lệch cả suy nghĩ: “Vị tiền bối kia… sống bằng gió sương thì thôi cũng được, nhưng sống mà không có lấy một tấm mái che đầu thì có quá mức khổ hạnh không? Gặp mưa gió rồi tính sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT