Tiêu Kiến Thâm: “…”
Hắn cảm thấy cách nói chuyện của đối phương... có chút không đúng. Giờ phút này, chẳng lẽ không nên tập trung vào vấn đề lương thảo sao?
Hắn lạnh nhạt nói: “Chuyện này... liên quan gì tới Phó Thính Hoan?”
Phó Thanh Thu khẽ bật cười: “Thính Hoan là hài tử duy nhất của ta. Ta có một đấu gạo, truyền cho nó một đấu gạo; ta có một trang viện, truyền cho nó một trang viện; ta đánh hạ được một vùng giang sơn, cũng sẽ truyền cho nó một vùng giang sơn...Ta không có thứ gì là không thể truyền đi. Nhưng nếu không có hài tử, dẫu có cả thiên hạ này... cũng chẳng biết truyền cho ai?”
Tiêu Kiến Thâm cau mày, không khỏi liếc đối phương một cái, không cam lòng khi thấy giang sơn của mình cứ như thế bị nói thành “của hồi môn”. Nếu đã là để truyền, rõ ràng cũng phải do chính mình nói mới đúng!
Lúc ấy, Phó Thanh Thu vung tay áo đứng dậy. Kim Câu kiếm đã được lão cầm trong tay, thân kiếm sáng loáng ánh bạc, lúc này lại bật lên một tia kim quang lạnh lẽo.
Lão từng bước tiến về phía Tiêu Kiến Thâm, giữa chân mày rốt cuộc hiện rõ sát khí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play