Cơ thể của người luyện võ thuật cực kỳ dẻo dai. Tiêu Kiến Thâm vừa ôm Phó Thính Hoan thì ngay lập tức người trong lòng khẽ động rơi từ tay hắn xuống đất. 
Khe hở giữa đôi môi kéo theo một sợi chỉ bạc. Rất nhanh Phó Thính Hoan hất tay áo quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất,  ấn Tiêu Kiến Thâm lên bàn. Cùng lúc đó, y cúi người nói đùa vào tai đối phương: “Đến đây đi, ta không cần một  lão giả nhắc đi nhắc lại rằng không được vui, không được tức, không được buồn, không được mừng, không được sợ, không được kinh ngạc--”
Y nói xong một hơi, hơi thở của y vang vọng thật dài bên tai Tiêu Kiến Thâm. Nó giống như một tiếng thở dài não nề, lại như tiếng sáo cùng với đêm, theo cơn gió này và con người này, đã thấm sâu vào tận đáy lòng.
Phó Thính Hoan lại thì thầm vào tai Tiêu Kiến Thâm: “Chúng ta làm điều nam nhân bình thường hay làm nhé...”
"Ở đây." Nụ hôn của y dừng lại trên mày  Tiêu Kiến Thâm.
"Ngay lúc này." Y tiếp tục hôn  lên khuôn mặt Tiêu Kiến Thâm đến cổ họng, từ cổ họng xuyên qua lớp y phục dọc xuống tận eo xuống dưới.
"Làm đến bình minh." Y đặt nụ hôn của mình vào chỗ đó qua lớp ngoại bào của Tiêu Kiến Thâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play