Vừa về đến điện qua mật đạo, họ bắt gặp sắc mặt kì lạ của Lạc Thủ Ninh, người đã đứng đợi từ lâu. Vốn dĩ, y vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng khi nhìn thấy người đi sau Thái tử, một gương mặt xa lạ chưa từng thấy qua, sắc mặt y liền cứng đờ, một hồi lâu sau mới từ từ cong môi làm ra một nụ cười miễn cưỡng, cất giọng: "Thái... Thái tử?"
"Chỉ cần gọi là 'Điện hạ' thôi." Tiêu Kiến Thâm liền cắt ngang, tháo gỡ sự bối rối của Lạc Thủ Ninh.
Lạc Thủ Ninh vừa nghe xong liền ngẩn người, đầu óc chợt chậm lại: “Điện hạ? Đây là xưng hô thế nào?”
Phía sau, người vừa được xưng là "Điện hạ" là một thiếu niêm mày rậm, mắt sáng, chỉ nhếch nhẹ môi cười nói: "Ta họ Phó."
"Phó tiên sinh." Lạc Thủ Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nhìn Tiêu Kiến Thâm, khuôn mặt vẫn mang chút nghi hoặc. Cứ như vậy mà gọi sao?
Không đợi ai kịp suy nghĩ, Phó tiên sinh tựa như không thèm để ý, đi đến bàn trà, rót một cốc trà lạnh nhưng chẳng mấy chốc cốc trà đã bị vung mạnh xuống bàn phát ra tiếng "cạch!" vang dội. Trà văng tung toé, cốc trà suýt chút nữa đập luôn xuống bàn!
Lạc Thủ Ninh giật mình, mắt lập tức nhìn ra cửa: dù sao, Tiêu Kiến Thâm vẫn đang giả chết, chẳng lẽ người này lại muốn gây chuyện đến vậy sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT