Đêm hôm đó sau khi rời khỏi, Phó Thính Hoan có việc cần xử lý nên hai người chia tay nhau, mỗi người một ngả.
Tiêu Kiến Thâm trở lại trang viện của mình. Trong biệt viện, có một người đang đợi hắn dưới ánh đèn.
Người này cũng mặc y phục thư sinh, giống như Phó Thính Hoan vào ngày đầu gặp gỡ. Tuy nhiên, Phó Thính Hoan hôm ấy vừa phong lưu lại vừa có chút phóng túng, còn người trước mắt này lại toát lên vẻ dịu dàng và kiên định, mỗi cử chỉ mỗi động tác đều thể hiện sự kiên trì và nhẹ nhàng.
Phương Khiêm Tâm đợi nửa ngày cuối cùng cũng đợi được Tiêu Kiến Thâm. Y vội vàng bước lên trước, chắp tay hành lễ, miệng nói: “Cảm tạ Thái tử điện hạ cứu mạng…”
“Lạc tướng quân nói ngươi muốn gặp ta,” Tiêu Kiến Thâm giơ tay ngắt lời, liếc nhìn đối phương, “Là việc công hay việc tư?”
“Được Điện hạ bớt chút thời gian đến gặp, hạ quan đương nhiên là muốn nói chuyện đại sự quốc gia!” Phương Khiêm Tâm nghiêm mặt đáp. Y lại tiếp lời: “Điện hạ thứ lỗi, theo hạ quan thấy hiện giờ người chỉ phái vài người trong triều đi đo đạc đất đai, xác minh quyền sở hữu thật sự của những thửa đất ấy – trong đó có một thửa là của phụ thân Hiền phi nương nương, vậy nên có kẻ đoán mò nói đây là chuyện thâm cung đại sự. Nhưng theo hạ quan hiểu, Điện hạ hiện giờ đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối sao phải chấp nhặt những việc vặt vãnh trong cung này? Mọi người đều hiểu rõ, điều Điện hạ thật sự muốn làm là…”
Y ngừng lại, mắt sáng lên, nói tiếp: “Đo đạc đất đai trong thiên hạ, xác minh quyền sở hữu của tất cả đất đai.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT