May mắn thay, chỉ có thế thôi. Phó Thính Hoan có vẻ không muốn có quá nhiều liên hệ với đối phương nên nhanh chóng tìm lý do đuổi hắn ta đi. Lúc này, người được Phó Thính Hoan phái đi tìm Cổ Hồng Kiếm cũng trở về, nhưng câu trả lời hắn ta đưa ra lại không nằm trong dự đoán của Tiêu Kiến Thâm, đó là hắn ta không tìm thấy. Phó Thính Hoan rất kiên nhẫn, chỉ nói "Thôi, quên đi" rồi để người đó rời đi.
Y là người duy nhất còn lại trong hành lang. Tiêu Kiến Thâm nghĩ rằng đến lúc này mọi chuyện nhàm chán đều đã hoàn thành xong, đối phương cuối cùng cũng có thể thực hiện công việc truyền đạt tin tức quan trọng! Phó Thính Hoan lại đến trước gương, nhìn vào mặt nạ da người của mình. Y có vẻ không hài lòng nên tháo mặt nạ ra, ngồi xuống rồi từ từ loay hoay sửa đổi nó bằng nhiều thứ khác nhau.
Tiêu Kiến Thâm: "......"
Hắn không thể hiểu được, càng không thể tin được. Tâm trí hắn tràn ngập suy nghĩ:" Ngươi đùa ta đúng không?"
Mặt trời khuất đi một phần rất nhỏ của trên bầu trời. Phó Thính Hoan không ở lại phòng ngủ của Tiêu Kiến Thâm lâu. Khoảng nửa giờ sau, y lặng lẽ rời khỏi Đông Cung. Mặc dù trong chuyến đi này y không thu thập được tin tức gì về Cổ Hồng Kiếm, nhưng y thấy Tiêu Kiến Thâm đã thầm yêu y sâu đậm như hắn thể hiện ra ngoài, cho nên y không hề bất mãn chút nào. Y không lập tức trở về Quỳnh Lâu mà tranh thủ ban ngày liên lạc với thuộc hạ, sau đó trở về phủ dưới ánh trăng sao. Y không ngờ vừa vào cửa đã thấy Tiêu Kiến Thâm ngồi ở bàn rồi. Phó Thính Hoan hơi giật mình, sau đó đi đến ngồi cạnh Tiêu Kiến Thâm, cười nói: "Điện hạ đến khi nào thế?" "Có phải huynh đã đợi quá lâu rồi phải không?" 
Tiêu Kiến Thâm quay sang Phó Thính Hoan. Hắn ta không nói gì, chỉ nâng cằm Phó Thính Hoan lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt y. Lông mày thẳng, mắt sâu, mũi cao thẳng và đôi môi như điểm son. Không có sự khác biệt nào cả. Cảm giác của làn da mỏng manh và mịn màng này giống hệt như da người. Cho dù hắn có chạm vào bằng tay hay dùng mắt, hắn cũng không thể cảm nhận được bất kỳ khuyết điểm nào trên lớp da băng giá này. Hắn không biết người kia đã làm điều đó bằng cách nào.
Tiêu Kiến Thâm chìm vào suy nghĩ, ngón tay xoa xoa vuốt ve má đối phương hồi lâu. Mặc dù Phó Thính Hoan rất bất ngờ trước hành động của Tiêu Kiến Thâm, nhưng y cũng không né tránh. Thay vào đó, y nghiêng người về phía trước, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play