Y trở lại bờ sông Thiên Ba. Quả nhiên, đám đông đã tản đi. Y đứng một mình trước dòng sông rộng lớn, y phục cũng đã bị làn mưa vừa rồi làm ướt hết, và những ánh đèn trên sông cũng bị mưa dập tắt dần. Vô số ánh sáng trong cơn mưa tầm tã mờ dần đi. Mọi thứ trên thế gian, tất cả cái đẹp và ánh sáng, đều bị mưa gió cuốn trôi đi. Y cảm thấy chán nản, quay người rời đi. Chính trong khoảnh khắc quay người ấy, y nhìn thấy một đóa sen bảy cánh xinh đẹp, giữa đóa sen là một ngọn đèn sáng. Đó là chiếc đèn mà y vừa thả xuống sông.
Gió lạnh vù vù, mưa như trút nước, núi non vắng lặng, dòng sông Thiên Ba mênh mông. Một bóng người đứng vững trên bậc thang, mắt sáng tựa trăng. Trên trời dưới đất, chỉ có ánh sáng nhỏ bé ấy là rõ ràng. Đó chính là Tiêu Kiến Thâm.
 Y thấy rõ khuôn mặt đối phương, bất giác giật mình. Tiêu Kiến Thâm cầm đèn đi tới. Gió mạnh và mưa như trút nước đã che phủ hết mọi thứ, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Hắn bước từng bước tiến về phía bờ, bóng dáng trong mưa dần trở nên rõ nét. Y mặc trang phục hồng sắc (a.k.a màu đỏ), tóc đen, thân hình đẹp như tranh vẽ, làn da như ngọc. Khi đôi mắt họ gặp nhau, ánh mắt ấy như nước hồ lấp lánh, làm trái tim người khác như chìm đắm trong đó.
Một hơi thở mỏng manh truyền qua màn mưa, khiến Tiêu Kiến Thâm cảm nhận được. Hắn nghiêng chiếc ô để che một phần mưa. Cả hai người đứng gần nhau, tóc và y phục gần như chạm vào nhau. Hắn tiến gần và nhẹ nhàng nghe được một mùi hương.
Một mùi máu thoảng qua trong cơn mưa. Một chiếc ô dầu giấy bình thường rõ ràng không đủ che phủ được hai người nam nhân trưởng thành, để nhận ra mùi máu nhè nhẹ trong mưa, Tiêu Kiến Thâm lại kéo chiếc ô về phía đối phương, làm cho lưng và vai của mình bị mưa tạt vào. Tiêu Kiến Thâm không quan tâm, ánh mắt của hắn vẫn luyến lưu trên người và khuôn mặt Phó Thính Hoan: y phục hồng sắc ướt sũng, nổi bật lên dáng người thẳng tắp và đôi ủng dài. Dưới cơn mưa, mặt đất đầy bùn nhưng đôi ủng ấy vẫn sạch sẽ. Trên mặt ủng có một sợi tóc lạ. Hắn tiếp tục nhìn xuống dưới, rồi lại ngước lên nhìn Phó Thính Hoan. Những giọt nước từ trán y rơi xuống, theo đường nét khuôn mặt chảy xuống cằm rồi nhỏ xuống cổ áo. Tiêu Kiến Thâm đưa tay ra, nhẹ nhàng lau một chút trên tóc mai đối phương, một vệt hồng nhạt dính vào đầu ngón tay hắn.
Lúc này, Phó Thính Hoan nghiêng mặt, còn chưa kịp kéo tay ra, ngón tay của hắn đã chạm đến khóe môi Phó Thính Hoan, như một lớp son hồng nhẹ nhàng lướt trên má.
"Làm sao vậy?" Phó Thính Hoan hỏi. Trong cơn mưa, giọng y cũng như mang theo sự mềm mại, ướt át.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play