Trần Mặc tắm rửa xong, quay trở lại phòng thì thấy Tiểu Ngư đang nằm trong chăn nghịch điện thoại di động.
"Đã mệt thành như thế này còn không đi ngủ sớm đi."
Trần Mặc đoạt lấy điện thoại của Tiểu Ngư, cất kỹ nó rồi trực tiếp tắt đèn. Hắn vừa mới nằm xuống, Tiểu Ngư đã lập tức chui vào trong lòng ngực của hắn.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Hiện tại thân thể ta không tiện, ngươi không thể đụng vào ta."
Trong bóng đêm truyền đến giọng nói ngượng ngùng của Tiểu Ngư.
"Vậy ngươi còn làm như vậy?"
"Lần trước ta phát hiện, nếu ngủ trong lòng ngực ngươi thì sẽ không mất ngủ, cho nên đêm nay mới trở về với ngươi."
Tiểu Ngư nói: "Bây giờ ta đang rất buồn ngủ."
"Ngươi thắng, chỉ cần ngươi ngủ ngon, ngươi muốn như thế nào cũng được. Nếu không thì dọn ra ngoài với ta đi, ngươi sẽ không bao giờ bị mất ngủ nữa."
Trần Mặc nói.
"Nghĩ hay lắm, ta định cho ngươi một điều bất ngờ, nhưng thôi, lại để lần sau vậy."
"Đừng, là ta sai, có thể nói cho ta biết điều bất ngờ này là gì hay không?"
"Nói cho ngươi biết thì không còn là bất ngờ nữa."
Hai người thấp giọng trò chuyện trong chăn, không lâu sau, Trần Mặc chợt nghe thấy tiếng hơi thở rất nhỏ của Tiểu Ngư vang lên, chỉ khi nào cô rất mệt mỏi mới có hơi thở nhỏ như thế. Hắn điều chỉnh tư thế một chút rồi ôm cô ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, khi Trần Mặc thức dậy, Tiểu Ngư đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi như những lần trước, cô đang ngồi xem phim truyền hình trong phòng khách. Sau khi ăn sáng xong, Trần Mặc dẫn Tiểu Ngư rời khỏi phòng trọ.
Sáng nay Tiểu Ngư đã không còn bộ dạng mặt ủ mày chau giống như tối qua nữa. Nhìn thấy cô đã khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống, Trần Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Ngư, về sau nếu ngươi mệt quá thì nói với ta một tiếng nhé."
"Ta không sao, chỉ là dạo gần đây nghiêm trọng hơn một chút mà thôi, bình thường không làm sao cả."
Tiểu Ngư ngồi trên yên sau xe đạp, trên mặt lại lần nữa hiện lên nụ cười thỏa mãn. Tối hôm qua là giấc ngủ an yên nhất trong mấy ngày gần đây của Tiểu Ngư, cô ngủ một mạch cho tới khi tự tỉnh, tinh thần mệt mỏi mấy ngày trước cũng tan biến không dấu vết.
Sau khi đưa Tiểu Ngư về ký túc xá, Trần Mặc liền đi tới cửa hàng bên ngoài trường học. Nhìn thấy bóng lưng của hắn dần biến mất, cô mới quay đầu trở về ký túc xá, lúc mở cửa phòng ra thì nhìn thấy ba cặp mắt hóng chuyện.
"Các ngươi làm gì mà nhìn ta như thế?"
Nhìn thấy ánh mắt xấu xa của ba người, Tiểu Ngư có hơi chột dạ.
"Hôm qua mặt mày buồn bã ỉu xìu, hôm nay đã rạng rỡ phơi phới, xem ra đây chính là tác dụng của tình yêu nha."
Lý Nhược Hy nở nụ cười xấu xa, khiến sắc mặt của Tiểu Ngư bỗng chốc đỏ bừng, cô khẽ "xí" một tiếng, sau đó trở về giường của mình.
"Tiểu Ngư, đã xem tin nhắn trong nhóm lớp chưa?"
Vương Hiểu Lan đeo chiếc kính dày cộp ở bên cạnh hỏi.
"Ta chưa xem, tin gì thế?"
"Quả nhiên đi chơi với người yêu là vui tới quên cả trời đất."
Chu Đồng Đồng cười ha ha, sau đó cô nói: "Chuyện thực tập đó, công ty Kiến Hành Quân muốn tới trường chúng ta chiêu tuyển thực tập sinh."
"Công ty Kiến Hành Quân?"
Tiểu Ngư hơi ngờ vực: "Là cái công ty Kiến Hành Quân bán điện thoại Mắt Hồ Điệp đó hả?"
Cô nhớ cái tên này. Mấy ngày trước, Chu Đồng Đồng nhìn thấy chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp vô cùng đẹp mắt này, lập tức yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó la hét ầm ĩ muốn đổi điện thoại. Hơn nữa, dạo này trên mạng và các trang báo đều là tin tức về hệ điều hành Kiến Hành Quân, cho nên Tiểu Ngư có ấn tượng rất sâu sắc với công ty này.
"Đúng, chính là Kiến Hành Quân."
Chu Đồng Đồng gật đầu nói: "Kiến Hành Quân chính là công ty nổi tiếng nhất thành phố Tân Hải hiện nay, vì thành lập chưa bao lâu mà đã có giá trị thị trường hơn trăm triệu. Cho nên trường học của chúng ta cực kỳ coi trọng việc hợp tác với họ, thậm chí còn thông báo tin tuyển dụng của Kiến Hành Quân tới từng lớp trong học viện."
"Tiểu Ngư, điều kiện của ngươi tốt như vậy, ngươi cứ ứng tuyển thử xem, nói không chừng lại có thể được nhận vào công ty Kiến Hành Quân, nghe nói phúc lợi ở đó rất tốt."
Lý Nhược Hy nói.
"Các ngươi thì sao?"
Tiểu Ngư hỏi.
"Hiểu Lan thi nghiên cứu sinh, Đồng Đồng phải về nhà giúp bố quản lý công ty, còn ta thì cũng chuẩn bị ứng tuyển công ty Kiến Hành Quân, chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Lý Nhược Hy nói.
"Không phải trong ngày hội tuyển dụng lần trước ngươi đã được một công ty khác nhận vào làm rồi sao?"
"Đừng nhắc nữa, bộ dạng háo sắc của tên phỏng vấn kia khiến ta hận không thể một phát tát chết hắn."
Giọng nói của Lý Nhược Hy có phần tức giận, chớp mắt lại trở lại bình thường.
"Ta chuẩn bị tới công ty Kiến Hành Quân xem thử, mặc dù gần đây trên mạng xuất hiện nhiều bài viết bôi nhọ công ty họ, nhưng tất cả đều là giả thôi, tiềm lực của công ty này rất lớn, cậu có muốn cùng đi không? Cậu có chứng chỉ hành nghề kế toán, lại còn thi đậu kì thi kế toán viên cao cấp, ưu thế của ngươi vô cùng lớn."
"Được thôi, vậy để ta chuẩn bị hồ sơ xin việc một chút."
Tiểu Ngư nghĩ một lát rồi đồng ý với bạn mình.
Trần Mặc trở về cửa hàng, cầm điện thoại lướt xem những lời bàn tán liên quan đến công ty Kiến Hành Quân ở trên mạng. Từ sau khi tin tức treo thưởng được tung ra thì liên tục có người nói tìm được lỗ hổng, có thể bẻ khóa được điện thoại Mắt Hồ Điệp nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại. Những bài viết liên quan đến lỗ hổng an toàn của Kiến Hành Quân kia sớm đã ngập chìm trong tiếng chửi rủa của cư dân mạng.
Trải qua khoảng thời gian khó khăn này, hệ điều hành Kiến Hành Quân đã bước đầu đạt được sự khẳng định của người dùng. Những ưu điểm về cấu hình, ngoại hình và khả năng chống thấm nước đã giúp chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp hoàn toàn xứng đáng giá tiền của nó. Ngoài ra, vẻ ngoài đẹp mắt nên Mắt Hồ Điệp càng được người dùng nữ yêu thích hơn, về khía cạnh này, ngay cả Trần Mặc cũng không ngờ tới.
Lượng tiêu thụ hiện tại của Mắt Hồ Điệp đang tăng lên ổn định và bắt đầu có chỗ đứng trong thị trường điện thoại di động. Tuy nhiên, nếu công ty Kiến Hành Quân muốn chiếm thị phần lớn hơn thì rõ ràng không thể chỉ dựa vào Mắt Hồ Điệp.
Bọn họ chính là một đêm thành danh. Trong mắt rất nhiều người dùng, Mắt Hồ Điệp tuy đẹp nhưng độ nhận diện thương hiệu không cao, về vấn đề chất lượng cũng chưa quá đảm bảo, nếu như muốn phát triển thương hiệu thì tương lai còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Trần Mặc định buông điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu ngôn ngữ lập trình bằng chữ Hán thì đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Lúc này, Triệu Mẫn tay đang cầm điện thoại, đứng ở bên cửa sổ trong phòng làm việc, bình tĩnh ngắm nhìn cảnh tượng ngựa xe như nước bên dưới. Dạo này công ty có rất nhiều chuyện phiền phức, hôm nay lại có năm nhân viên xin nghỉ việc, có thể khẳng định rằng đã có người đang đào góc tường công ty của bọn họ, chỉ là cô cũng không chắc chắn cụ thể là công ty nào đang động tay động chân.
Sau khi điện thoại được kết nối, Triệu Mẫn mới thở phào một hơi. Vị chủ tịch này tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng lại không sợ phong ba, tính cách cũng trầm ổn, khiến cho cô vô cùng yên tâm. Đối với các nhân viên trong công ty, Triệu Mẫn là người họ có thể tin cậy, thì vị chủ tịch trẻ tuổi khiêm tốn này chính là thuốc an thần của riêng cô ấy.
"Chủ tịch, hôm nay lại có năm nhân viên xin từ chức."
Triệu Mẫn bình tĩnh nói.
"Ngươi không cần phải báo cáo chi tiết với ta như thế chứ?"
Trần Mặc ở đầu dây bên kia có chút dở khóc dở cười.
"Ta chỉ muốn xem thử thái độ của ngươi như thế nào thôi. Xem ra, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể hù doạ ngươi dù chỉ một chút. Chẳng lẽ ngươi không lo tất cả nhân viên ở đây đều bị đào đi hết sao?"
"Chỉ cần ngươi vẫn còn đấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Trần Mặc cười ha ha: "Sóng to gió lớn, đây chính là lựa chọn của họ."
Trần Mặc từng được nghe Lão Thư kể về các nền văn minh khác nhau, từ lúc mới khai sinh cho đến khi bị hủy diệt, thậm chí hắn còn từng nhìn thấy quá trình đó trên màn hình chiếu trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, giống y hệt như trong các bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng. Có thể vì hắn xem nhiều rồi, nên khi đối mặt với những chuyện này thì Trần Mặc vẫn có thể giữ trạng thái tâm lặng như nước.
"Bây giờ ta cảm thấy việc đánh cược với ngươi chính là một cái bẫy."
Triệu Mẫn cũng cạn lời với Trần Mặc.
"Công ty đã liên hệ với phía đại học Tân Hải rồi, ngày mai sẽ có người qua đó tuyển dụng thực tập sinh, ta định hợp tác với đại học Tân Hải để bọn họ cung cấp nhân tài cho chúng ta trong tương lai, đặc biệt là nhân tài ngành kỹ thuật."
"Vậy để ta cũng đi phỏng vấn. Ngươi nói xem, nếu ta đi phỏng vấn thì có đậu không?"
Trần Mặc cười hì hì.
"Ngươi đi đi, ta đảm bảo cho ngươi qua cửa, sau đó ta sẽ lại đuổi việc ngươi, đuổi việc ông chủ chính là ước mơ từ trước đến giờ của ta đó."
Triệu Mẫn bị Trần Mặc chọc cười, vị chủ tịch này có đôi khi thật sự rất thích trêu cô.
"Bàn về việc chính, còn có vấn đề về trụ sở chính của công ty."
"Ừ, cô nói đi."
"Chúng ta đang có hai lô đất, ta muốn dùng để xây trụ sở chính của công ty và khu công nghiệp."
Triệu Mẫn nói thẳng.
Hiện giờ danh tiếng của công ty đang đi lên, tuy rằng số lượng nhân viên còn ít nhưng vẫn phải nhìn trước tính sau, bằng không đợi đến khi công ty phát triển rồi mới xây dựng những thứ này thì có lẽ hơi chậm.
"Được, đúng là nên xây rồi."
Trần Mặc nghĩ ngợi rồi nói.
"Vậy ta bảo Lăng Phong đi tiếp xúc với chính quyền thành phố bên kia, cứ thế trước đã nhé, nếu ngươi có thời gian thì nhớ đến công ty một chuyến."
Triệu Mẫn cũng có chút bó tay với sự ung dung thong thả của Trần Mặc, dù sao thì cô cũng đã quen nhìn thấy cảnh tượng vị chủ tịch này luôn luôn bày ra dáng vẻ chẳng sao cả đối với tất cả mọi chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mặc lại tập trung tinh thần nghiên cứu ngôn ngữ lập trình chữ Hán. Những cuốn sách về phương diện sáng tạo ngôn ngữ lập trình thường có nội dung rất sâu sắc về các từ khóa, cụm từ, và các câu lệnh, chỉ là phương thức biểu đạt chữ Hán quá phức tạp, cho nên tốc độ nghiên cứu của Trần Mặc mới chậm như thế. Vì đây là một hệ thống ngôn ngữ máy tính hoàn toàn mới, cũng là lĩnh vực trước giờ hắn chưa từng thử bao giờ, rõ ràng sẽ không đơn giản như việc dịch trực tiếp ngôn ngữ lập trình C như bình thường.
Sau hai tháng tập trung nghiên cứu, Trần Mặc đã có những bước tiến khả quan, hắn tin rằng không lâu sau sẽ có thể hoàn thành toàn bộ, vì vậy hắn càng dồn hết sức lực vào việc nghiên cứu ngôn ngữ lập trình chữ Hán này.
Trần Mặc lại dần đần đắm chìm trong trạng thái nghiên cứu.