Sau khi đứng trước cửa phòng trọ, Trần Mặc mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ở trên xe taxi, ánh mắt của người lái xe nhìn bọn họ đặc biệt đen tối, còn lộ ra dáng vẻ vô cùng thấu hiểu.

"Thả ta xuống đi."

Khi Trần Mặc chuẩn bị tìm chìa khóa để mở cửa, Tiểu Ngư ở trong lòng ngực hắn đột nhiên mở miệng.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Đã tỉnh từ lâu rồi."

Tiểu Ngư đỏ mặt nói: "Lúc bắt xe ở quảng trường đã tỉnh rồi."

"Vậy vừa rồi sao ngươi không nói?"

"Ngươi có hỏi ta đâu? Mà ta cũng muốn xem xem chừng nào thì ngươi sẽ đánh thức ta, ai bảo ngươi không gọi."

Tiểu Ngư nở nụ cười. Đáp án này làm cho Trần Mặc thiếu chút nữa hộc máu, có thể hỏi hay sao? Hỏi như thế nào?

Tuy nhiên, khi nhìn thấy sắc mặt Tiểu Ngư có tinh thần hơn một chút, Trần Mặc cũng cảm thấy yên tâm hơn.

"Ta đi tắm rửa."

Nghĩ đến đêm nay lại ngủ cùng nhau, trên gương mặt Tiểu Ngư lộ ra một chút ngượng ngùng, cô lấy quần áo lần trước để ở trong tủ rồi bước vào phòng tắm. Không lâu sau, Tiểu Ngư mặc chiếc váy ngủ có đai buộc đi tới, cả người có sức sống hơn rất nhiều.

"Nhanh đi tắm rửa đi, trên người ngươi đều là mồ hôi."

Nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp của Trần Mặc, gương mặt Tiểu Ngư ửng đỏ, vô thức lôi kéo mép váy ngủ của mình.

"Được."

Trần Mặc gật gật đầu, hắn biết đây lại là một đêm gian nan nữa. Tuy nhiên, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng, lần này là Tiểu Ngư chủ động ở lại chỗ này, có lẽ cơ hội thuyết phục Tiểu Ngư dọn ra ngoài ở với hắn lại cao thêm một chút nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play