Sau hội diễn Trung thu, rất nhanh lại đến một kỳ nghỉ dài bảy ngày.
Ân Minh Lộc xách theo một hộp cơm, đi vào công ty của Ân Vân Cừu, trực tiếp quét mặt nhận diện để vào. Bảo vệ dưới lầu và lễ tân đều mỉm cười với cậu, trong lúc đó ánh mắt như thoáng lướt thấy một chiếc máy quay trong bụi cỏ, nhưng cậu không để tâm, chỉ liếc qua một cái rồi đi tiếp.
Cậu đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất, dọc đường có không ít người chào hỏi, cậu cũng lễ phép đáp lại bằng nụ cười.
Thấy cậu con trai út tới, Ân Vân Cừu liền tạm gác phần kế hoạch trong tay sang một bên. Nhưng con trai út lại có vẻ rất hứng thú, cầm lấy bản kế hoạch ấy, mắt sáng rực lên.
Đó là kế hoạch tổ chức cuộc thi thiết kế trò chơi do Ân thị đầu tư tài trợ, tương tự như một chương trình nâng đỡ các ngôi sao mới trong lĩnh vực game. Giải thưởng cho người xuất sắc rất phong phú, không chỉ có phần thưởng trị giá năm triệu mà còn có cơ hội được nhận vào làm việc tại Ân thị với tư cách nhà thiết kế trò chơi.
“Con muốn tham gia à?” Ân Vân Cừu mở hộp cơm mà con trai mang đến, tiện tay giúp cậu bóc đũa dùng một lần. Từ khi con trai thường xuyên mang cơm đến cho mình, ông đã bỏ luôn thói quen không ăn uống trong văn phòng.
“Vâng, con muốn giành quán quân.” Ân Minh Lộc nói rất nghiêm túc. Cậu nhớ nguyên chủ trước kia cũng từng tham gia cuộc thi này, tiếc là khi đó nhân tài quá nhiều, nên không đoạt được giải cao nhất. Giờ cậu đang học lớp mười, áp lực học tập cũng chưa quá lớn, có thể tranh thủ thời gian thử xem sao. “Sau hai năm nữa phải thi đại học, con sẽ không tham gia đâu. Lỡ khi đó giám khảo lại nhận ra con, không cho trao giải thì làm sao?” Nói như vậy, rõ ràng là đang thấy phiền sẵn rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT